Cả đêm hôm đó, hai người đều không ngủ ngon.
Nằm trên giường không thể động đậy, vết thương trên lưng của Lục Thanh Trúc đau nhức dữ dội. Cậu chống tay muốn ngồi dậy thì bị Lâm Cẩm Dương ấn trở về.
Gần trưa, từ căn hộ bên cạnh vọng đến tiếng đồ đạc bị đập phá. Chắc hẳn là người đàn ông kia sau khi uống rượu cả đêm đã trở về, thấy cậu không có ở nhà nên trút giận lên đồ đạc.
Lục Thanh Trúc không nói gì, cậu chống tay lên thành giường, khó khăn lê thân thể đầy thương tích xuống giường, tự mình mặc quần áo. Dưới ánh mắt trầm mặc của Lâm Cẩm Dương, cậu chậm rãi bước ra cửa.
Ánh mắt của thiếu niên dõi theo bóng lưng cậu, nóng bỏng và im lặng, sắc bén như thanh đao được tôi luyện trong dòng nước lạnh giá, lưỡi dao ánh lên ngọn lửa đỏ rực.
Lâm Cẩm Dương là người thẳng thắn, tâm trạng ra sao đều thể hiện rõ trên nét mặt. Hiểu rõ cậu ta như Lục Thanh Trúc, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra tâm trạng hiện giờ của Lâm Cẩm Dương không tốt, thậm chí có thể nói là đang trên bờ vực của cơn thịnh nộ.
"Lâm Cẩm Dương, tôi về nhà đây." Lục Thanh Trúc đứng trước cửa quay đầu nhìn lại. Thiếu niên với vẻ mặt u ám ngồi trên ghế sofa, nhìn cậu không nói một lời. Bàn tay quấn đầy băng gạc lại vô thức siết chặt.
Lâm Cẩm Dương biết mình không còn lý do gì để giữ Lục Thanh Trúc lại. Cậu ta đã cố chấp giữ cậu ở lại một đêm, bây giờ cho dù có muốn cậu đừng về thì cũng chẳng còn lý do nào chính đáng.
Xét cho cùng, bọn họ chỉ là hai người xa lạ quen biết nhau chưa được mấy ngày, ngay cả quan hệ bạn bè còn chưa có, thì lấy tư cách gì can thiệp vào chuyện nhà người khác?
Dù biết rõ điều này, nhưng trong lòng cậu ta vẫn dâng lên cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Cậu ta cũng không biết tại sao, chỉ là hy vọng người kia có thể gần gũi mình thêm một chút, dựa dẫm vào mình thêm một chút, và sẽ không bao giờ quay trở lại căn nhà lạnh lẽo đáng sợ như nhà tù đó nữa.
Nhưng Lục Thanh Trúc vẫn rời đi.
Trước khi đi, cậu loạng choạng bước đến trước mặt cậu ta, đôi mắt cụp xuống dịu dàng như một chú nai con thuần khiết.
Cậu cúi thấp đầu, cổ lộ ra trắng nõn, những ngón tay dính máu đọng dường như muốn đưa lên nắm lấy tay cậu ta, nhưng vừa đưa đến một nửa lại rụt rè thu về.
"Lâm Cẩm Dương, cậu hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để bị thương nữa."
Nói xong, cậu xoay người rời đi.
Lâm Cẩm Dương im lặng đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng lưng người kia khuất dần. Cậu ta châm một điếu thuốc, làn khói xám xịt bay lên, che mờ đi đôi mắt sắc bén.
Người con trai ấy cứ thế lặng lẽ bước qua tầm mắt cậu ta. Một cơn gió sớm thổi qua, làm rối tung những sợi tóc mai của cậu.
Cậu ta mím môi, thổi ra một làn khói. Thiếu niên mảnh khảnh đứng ở đầu cầu thang ngoái đầu nhìn lại. Giây phút ánh mắt hai người chạm nhau, hương vị thuốc lá đắng ngắt nơi đầu lưỡi đột nhiên bị thay thế bởi hương thơm ngọt ngào của hoa dành dành.