Chương 13: Tao Chính Là Một Tên Khốn Nạn (tiếp)

Nhà thuê của Lâm Cẩm Dương không lớn, một phòng khách, một phòng ngủ, Lâm Cẩm Dương lo lắng cho vết thương trên lưng cậu nên nhường giường cho cậu, còn mình thì ngủ trên ghế sofa ngoài phòng khách.

Nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, mãi đến rạng sáng, Lục Thanh Trúc nghe thấy phòng khách không còn tiếng động mới lặng lẽ xuống giường, mở cửa phòng.

Người trong phòng khách đang ngủ ngon trên ghế sofa, bàn tay quấn băng gạc buông thõng bên người.

Cái đêm mưa tầm tã của kiếp trước, sau khi gặp lại Lâm Cẩm Dương, vết thương trên mu bàn tay anh đã để lại sẹo.

Chàng trai kiêu ngạo, cô độc chưa bao giờ biết thương tiếc bản thân, bị thương cũng chỉ thờ ơ, tùy tiện băng bó qua loa rồi mặc kệ, vết thương lành lại thì khớp xương để lại di chứng, cứ đến ngày mưa là hai tay lại âm ỉ đau nhức.

Nghĩ đến đây, cậu rón rén bước đến trước mặt anh, chậm rãi ngồi xổm xuống, cẩn thận đưa tay đặt bàn tay đang lộ ra ngoài vào trong chăn.

“Lâm Cẩm Dương, cậu đừng đối xử tốt với tôi như vậy nữa được không?”

Bất kể lý do là gì, thương hại cũng được, thương xót cũng được, xin hãy dừng lại ở đây được không?

Đừng để tôi lún càng sâu.

Những đau khổ này, tôi gánh chịu là đủ rồi, tôi không muốn cậu nhìn thấy những thứ dơ bẩn này, nên xin cậu, hãy tránh xa tôi ra một chút được không?

Tôi không muốn cậu trở thành anh hùng cứu vớt tôi, tôi chỉ muốn cậu sống thật tốt.

Lục Thanh Trúc nhẹ nhàng đứng dậy, rời khỏi bên cạnh anh.

Mọi động tác của cậu đều vô cùng cẩn thận, nhẹ nhàng như sợ đánh thức người đang ngủ.

Nhưng cậu không biết rằng, ngay khoảnh khắc cậu đứng dậy rời đi, người phía sau đã lặng lẽ mở mắt.

Tiếng cửa khép hờ khe khẽ vang lên, cánh cửa phòng lại một lần nữa khép lại.

Đêm khuya thanh vắng, Giang Nam mưa phùn lất phất, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách trong màn đêm tĩnh mịch.

Lâm Cẩm Dương nằm trên ghế sofa, ngước nhìn trần nhà tối đen như mực, bỗng cảm thấy cổ họng khô khốc.

Thực ra, anh đã tỉnh từ lúc cửa phòng mở ra.

Anh bị mất ngủ, từ ngày đến Giang Nam, những cơn ác mộng cứ lặp đi lặp lại càng khiến chứng mất ngủ của anh trở nên trầm trọng, chỉ cần một chút động tĩnh nhỏ cũng có thể đánh thức anh.

Thế là anh ngồi dậy khỏi ghế sofa, ngón tay khẽ run, sau đó như ma xui quỷ khiến đưa lên bàn tay vừa bị người kia chạm vào.

Bàn tay Lục Thanh Trúc rất đẹp, thon dài, không phải kiểu mềm mại của con gái mà là vẻ thanh tú của thiếu niên. Lâm Cẩm Dương khẽ động đậy ngón tay, trên mu bàn tay quấn băng gạc dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm từ đầu ngón tay đối phương, rất nóng, rất nóng, như muốn thiêu đốt cả máu thịt lẫn xương của anh.

Dường như có một loại tình cảm chưa được gọi tên nào đó bùng lên trong tâm trí anh, trái tim đập dữ dội, như có dây leo quấn chặt lấy.

Anh cúi đầu, đáy mắt đen kịt cuộn trào cảm xúc mãnh liệt, trong đầu toàn là hình ảnh khuôn mặt ngây thơ, trong sáng của đối phương khi lớp áo đồng phục bị kéo lên.

Vị trí bị chạm vào càng nóng hơn, như thể thứ chảy trong huyết quản không phải máu, mà là dung nham nóng bỏng.

Mẹ kiếp.

Anh nghiến chặt răng, đáy mắt đen kịt ánh lên tia sáng đỏ rực như đang cố kìm nén điều gì, im lặng một lúc, anh bất chợt cúi xuống, đặt lên vị trí vẫn còn lưu lại hơi ấm kia một nụ hôn nóng bỏng.

Thật sự là phát điên rồi.

Đêm mưa Giang Nam tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngoại trừ tiếng mưa rơi tí tách trên mái hiên, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Lâm Cẩm Dương nhìn ánh đèn hiu hắt ngoài cửa sổ, châm một điếu thuốc, khói thuốc cay xè, nhưng trên môi anh lại thoang thoảng hương thơm ngọt ngào của hoa dành dành, ẩm ướt và nồng nàn, như sương sớm đọng trên cánh hoa dành dành sau cơn mưa, nhẹ nhàng rơi xuống môi anh.

Ngọt ngào và tinh khiết.

Lục Thanh Trúc, sao cậu có thể nghĩ tôi là người tốt được chứ?

Rõ ràng tôi chính là một tên khốn nạn có ý đồ xấu.