Lục Thanh Trúc tỉnh lại trong căn phòng bệnh chỉ còn lại một mình.
Nằm trên giường, cậu nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra vào đêm qua, bàn tay run rẩy đưa lên che đi đôi mắt ngấn lệ. Những giọt nước mắt lạnh lẽo lăn dài trên gò má, hằn in trên nền gối trắng muốt những vết loang lổ.
Bộ dạng thảm hại này cuối cùng vẫn bị anh nhìn thấy rồi...
Trái tim Lục Thanh Trúc như bị khoét một lỗ hổng, gió rét mùa đông len lỏi qua từng thớ thịt, mang đến cảm giác đau rát.
Cậu không dám nghĩ đến cảm xúc của Lâm Cẩm Dương khi nhìn thấy những vết sẹo sau lưng mình, là kinh ngạc hay ghê tởm, mỗi một loại đều là sự tra tấn đối với cậu.
Không muốn ở lại bệnh viện thêm một giây phút nào nữa, Lục Thanh Trúc cố chịu đựng cơn đau xé rách sau lưng, ngồi dậy mặc lại bộ quần áo ẩm ướt từ tối qua rồi rời khỏi phòng bệnh.
Khi đi đến quầy tiếp tân, y tá trực nói với cậu rằng đã có người thanh toán viện phí.
Cậu không cần nghĩ cũng biết là Lâm Cẩm Dương đã giúp mình. Thật lòng, cậu rất muốn trực tiếp cảm ơn anh, muốn hỏi han vết thương của anh, nhưng tình hình hiện tại khiến cậu chỉ muốn trốn tránh.
Cậu không có dũng khí đối mặt với Lâm Cẩm Dương.
Lặng lẽ làm thủ tục xuất viện xong, Lục Thanh Trúc loạng choạng bước đi trên con đường về nhà. May mắn là hôm nay là thứ Bảy, cậu không phải đến trường, nếu không với cơ thể đầy thương tích này, chắc chắn cậu sẽ khiến rất nhiều người chú ý.
Khi cậu về đến khu phố cổ, bầu trời âm u đã sáng hẳn.
Bầu không khí buổi sớm mai se lạnh còn vương vấn chút hơi sương đêm.
Cách đó không xa là ngôi nhà cậu đã sống mười năm, nhưng cậu không vội vàng trở về mà chỉ lặng lẽ đứng ở góc phố đối diện.
Nếu cậu nhớ không nhầm, hôm nay sẽ có người tìm đến.
Quả nhiên, không lâu sau, một đám người đi từ trong tòa nhà ra. Lục Thanh Trúc lập tức nhận ra người đàn ông đang khúm núm đi sau cùng.
Là cha dượng của cậu.
Người đàn ông dẫn đầu, cậu đã gặp vài lần, nghe mọi người gọi là Long ca, là đại ca xã hội đen khét tiếng ở khu vực này.
Long ca nổi tiếng là kẻ tàn ác ở khu phố cổ. Nghe những người già kể lại, hắn ta đã là một kẻ côn đồ từ khi còn trẻ, thường xuyên trấn lột, đánh người gây thương tích, thậm chí ngồi tù nhiều năm.
Nhiều người nghĩ rằng sau khi ra tù, hắn ta sẽ sống một cuộc sống lương thiện. Nhưng không ai ngờ, hắn ta lại càng lún sâu vào con đường tội lỗi. Cho đến những năm gần đây, khi chính phủ mạnh tay trấn áp tội phạm, hắn ta mới thu liễm lại, cùng đám đàn em mở vài quán karaoke và sòng bạc, chuyên cho vay nặng lãi những kẻ nghèo khổ và nghiện ngập.
Ánh mắt Lục Thanh Trúc dừng lại trên khuôn mặt xấu xí, bẩn thỉu của Long ca, trong lòng dâng lên một nỗi đau âm ỉ.
Kiếp trước, Lâm Cẩm Dương suýt chút nữa đã trở thành người như Long ca. Vũng bùn nhơ nhớp đó giống như một con nghiện ma túy, một khi đã sa chân vào thì rất khó thoát ra. Ngay cả khi muốn thoát ra, những người xung quanh cũng sẽ nhìn hiện tại và tương lai của anh bằng con mắt khinh bỉ.
Cậu siết chặt tay.
May mắn thay, ngày hôm qua cậu đã liều mạng kéo anh lại.
May mắn thay, mọi thứ vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Cậu không hối hận vì đã làm tất cả những điều này, ngay cả khi cái giá phải trả là những vết thương chằng chịt trên cơ thể, cậu cũng cam tâm tình nguyện.