Tôi dành trọn vẹn niềm hy vọng vào thế giới này, chỉ bởi hơi ấm từ lòng bàn tay anh.
— Lục Thanh Trúc
Giữa màn đêm đen đặc quánh, Lục Thanh Trúc cảm nhận được cơn đau nhói ở cổ tay.
Cậu mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là trần nhà xập xệ của căn gác mái. Một con dao rọc giấy dính máu rơi trên sàn nhà bên cạnh, máu từ cổ tay trắng bệch không ngừng chảy xuống, từng giọt, từng giọt.
Đau quá.
Lục Thanh Trúc cố gắng ngồi dậy, cảm giác nóng rát như thiêu đốt lan ra khắp sống lưng. Sàn nhà cũ kỹ kêu lên những tiếng “cót két” chói tai dưới sức nặng của cậu.
Trên chiếc giường bừa bộn là hai, ba quyển sách giáo khoa. Lục Thanh Trúc cầm lên lật xem, là sách của học sinh lớp 11, trên bìa sách mới tinh là tên cậu được viết nắn nót.
Cậu ngơ ngác nhìn quanh căn phòng quen thuộc. Phải mất một lúc lâu, Lục Thanh Trúc mới có thể xác nhận, cậu thực sự đã trở lại năm mình mười bảy tuổi.
Tờ lịch trên tường đã bị xé đi rất nhiều, chi chít những ghi chú về lịch trình dày đặc. Lục Thanh Trúc nhìn chằm chằm một lúc lâu mới nhận ra ngày mai là ngày cậu nhập học.
Lâm Cẩm Dương.
Cái tên ấy bất chợt lóe lên trong tâm trí đang hỗn loạn của cậu. Giống như tia chớp xé toạc màn đêm u ám, Lục Thanh Trúc bỗng chốc tỉnh táo hẳn.
Cậu loạng choạng bước đến bên tường, đưa tay giật tờ lịch xuống, lật đi lật lại.
Nếu cậu nhớ không nhầm, ngày mai chính là ngày Lâm Cẩm Dương chuyển đến trường.
Lục Thanh Trúc loạng choạng đi đến bên giường, thò tay vào gầm chiếc bàn gỗ cũ kỹ, lôi ra một chiếc hộp sắt đã hoen gỉ.
Bên trong cất giữ di vật của mẹ cậu, cùng với số tiền cậu tích góp được trong những năm qua.
Kiếp trước, số tiền này đã bị cha dượng cướp đi để mua rượu. Ông ta nghiện rượu nặng, mỗi lần trở về nhà đều trong tình trạng say xỉn, nồng nặc mùi rượu. Vừa nhìn thấy cậu, ông ta sẽ chửi bới, ép cậu đưa tiền, nếu không sẽ dùng thắt lưng và gậy gộc đánh đập cậu.
Bị đánh sợ, mỗi lần cậu đều khóc lóc đưa tiền cho ông ta, cầu xin ông ta đừng sa đọa như vậy nữa.
Nhưng điều sai lầm nhất mà cậu từng làm, chính là đặt hy vọng vào một người không biết hối cải.
Con người ấy đã chìm đắm trong vũng bùn của tầng lớp đáy xã hội, thối nát đến tận xương tủy, không thể cứu vãn. Trở lại lần này, cậu sẽ không bao giờ, cũng không muốn ôm ấp hy vọng hão huyền để rồi bị giam cầm trong chiếc l*иg giam này nữa.
Cậu phải thoát khỏi vực sâu này.
Cậu muốn sống một cuộc sống trong sạch, đường hoàng đứng bên cạnh người đó như một người bình thường.
Vì vậy, cậu cần số tiền này, cậu cần dùng nó để đổi lấy tự do cho chính mình, đổi lấy cơ hội thoát khỏi chiếc l*иg giam này.
Bất kể phải trả giá bằng bất cứ điều gì, dù là thương tích đầy mình hay sống không bằng chết, chỉ cần là thứ có thể lấy đi từ cậu, cậu đều bằng lòng.
Cất kỹ chiếc hộp sắt đựng tiền vào góc khuất dưới gầm bàn, Lục Thanh Trúc lấy trong ngăn kéo ra một cuộn băng gạc, xé một đoạn băng bó chặt vết thương ở cổ tay.
Vết thương không sâu, băng bó lại thì hai ngày sau sẽ tự lành.
Nhưng ngày mai là ngày đầu tiên cậu chính thức gặp Lâm Cẩm Dương, cậu không muốn để người đó nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình.
Lục Thanh Trúc nhìn cánh tay gầy gò của mình, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, chỉ có một vết cắt dài mảnh đang rỉ máu.
Lúc này, trên cổ tay cậu còn chưa có những vết thương chằng chịt do bệnh trầm cảm gây ra.
Đứa trẻ mười bảy tuổi không biết trầm cảm là gì, chỉ coi việc tự ngược đãi bản thân thi thoảng xuất hiện như một cách để giải tỏa áp lực, cho đến khi bệnh tình trở nặng, ngay cả việc tự hủy hoại bản thân cũng không thể lấp đầy khao khát bị kìm nén trong cậu, Lục Thanh Trúc mới hoảng sợ đến bệnh viện.
Trầm cảm mức độ trung bình, kèm theo chứng rối loạn lo âu cấp tính gây ra chứng thở nhanh.
"Tình trạng bệnh và xu hướng tự hủy hoại bản thân ở mức độ này, nếu không điều trị bằng thuốc, sẽ chỉ ngày càng nghiêm trọng."
Vị bác sĩ nhìn những vết thương chằng chịt trên cánh tay cậu với ánh mắt thương cảm, sự xót xa của người thầy thuốc khiến cậu không dám mở mắt ra.
Ngày rời khỏi bệnh viện, cơn mưa tuyết đầu tiên của mùa đông buông xuống dưới bầu trời xám xịt.
Cậu xé nát tờ giấy chẩn đoán trong tay, mặc cho những mảnh vụn trắng xóa rơi xuống, bay lượn trong không trung như những cánh bướm vỡ vụn.
Cậu không phải là không cảm nhận được nỗi đau của bệnh trầm cảm, cảm giác bị nhấn chìm trong làn nước biển đen kịt, chìm dần xuống mà không có ai cứu giúp, khiến cậu biết bao lần phải rơi lệ trong đêm tối cô đơn.