Bởi vì Giang Ánh đã mua đồ nên quản lý của trung tâm thương mại đã yêu cầu nhân viên bán hàng đóng gói và gửi trực tiếp đến nơi, Giang Ánh cũng không cần tự mình đi lấy nên nhìn cô lúc này chỉ hai bàn tay trắng.
" Thần Vũ , Phi Phi"
Hai người đứng cạnh nhau lúc này cũng nhìn thấy Giang Ánh đến gần, họ hốt hoảng chắp tay ra sau lưng.
" Ánh Ánh , thật trùng hợp, em cũng ở đây"
"Ừ, lại đây nhìn một chút, sao hai người lại ở cùng nhau?"
“ Ánh Ánh , em đừng hiểu lầm, đây không phải là lần trước tôi thấy em có chút không vui, hai người chúng ta tới đây để mua quà cho em.”
Cho nên ám chỉ là Giang Ánh đạo đức giả suy nghĩ nhiều, không ngờ Giang Anh lại đột nhiên nở nụ cười thật tươi.
Trương Thần Vũ hơi sững sờ, cảm thấy có gì đó về Giang Ánh đã thay đổi . Nhưng cụ thể như thế nào thì không nói ra được, thật ra nhìn kỹ thì dung mạo của Giang Ánh cũng không tệ, hôm nay nhìn giống như ngọc quý đã được gột rửa , cả người như phát sáng.
Diệp Phi cũng sửng sốt trong nháy mắt , không ngờ Giang Ánh lại vén tóc mái lên, thẳng lưng, mất đi dáng vẻ rụt rè, lại rất có khí chất...
"Tôi gặp được hai người thật là trùng hợp. Nếu đã như vậy, tôi sẽ tự mình đi chọn một cái. Tôi đã từng chọn quà cho người khác, nhưng chưa bao giờ chọn cho mình!"
Diệp Phi sửng sốt
Cái gì trước đây? Cô ấy thực sự muốn chọn một món quà, nhưng cô ta chỉ tùy tiện nói ra, Giang Ánh sao có thể mặt dày đến mức không nhìn ra lễ phép của người khác.
Diệp Phi chỉ quan tâm đến chính mình mà hoàn toàn quên mất rằng trước đây Giang Ánh luôn chi tiền cho mọi thứ, có thể nói rằng kể từ khi cô ta gặp Giang Ánh cách đây không lâu, hầu hết hàng hiệu nổi tiếng và những chiếc túi xa xỉ của cô ta đều do Giang Ánh trích tiền chuyển khoản.
"Ánh Ánh , em thích cái gì?"
" Đúng rồi , lần trước em nói người họ hàng của em bị bệnh, hiện tại thế nào rồi?"
Giang Ánh nhìn thấy Diệp Phi tự nhiên bỏ qua câu hỏi vừa rồi. Cô cũng không để ý lắm, dù sao cô cũng biết rõ gia cảnh của hai người đối diện mình như thế nào.
"Tôi đã lấy lại được một ít rồi. Lần trước thật sự xin lỗi vì đã lỡ hẹn với hai người . Chúng ta ra nước ngoài chơi một thời gian để trả nợ cho hai người nhé? Yên tâm đi, tôi sẽ lo toàn bộ chi phí."
Hai người nghe vậy thì mừng rỡ khôn xiết, xem ra con nhỏ này vẫn như xưa , vẫn còn ngu ngốc như vậy để bị lợi dụng.
" Ánh Ánh , em thật tốt bụng, chúng ta sẽ đi đâu đây?"
" Như vậy đi, lúc nào tôi vạch chiến lược sẽ đặt vé cho cậu."
"Hiện tại đã có tiền trở lại, chúng ta trước bàn bạc chuyện công ty ..."
Giang Ánh biết rằng thứ mà kẻ cặn bã thực sự nhớ nhất chính là tiền, một đời này tôi sẽ trực tiếp đưa hai người đi trước khi tận thế đến , để trải nghiệm sự tàn khốc thực sự của tận thế. Bản thân tôi còn phải tiết kiệm để lo cho bản thân.
"Tất nhiên chuyện công việc kinh doanh không thành vấn đề ! Chờ đi du lịch trở về , tôi liền nói với hai người, thừa dịp trong khoảng thời gian này hãy vui vẻ thoải mái chơi ."
Diệp Phi đột nhiên nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay của Giang Ánh , chiếc vòng ngọc này...
" Ánh Ánh , trên tay em là cái gì vậy ? Mới hả ? Đẹp quá"
Giang Ánh gật đầu rồi quay lại: “Ừ, tôi mới mua, nhìn có đẹp không?”
Diệp Phi trợn tròn mắt, trước đây chỉ cần cô ta nói ra lời này, mặc kệ có là thứ gì , nếu là cặp giống nhau Giang Ánh luôn lấy cho mình một cái , nếu chỉ có một cô sẽ đưa cho mình luôn, hôm nay sao vậy?
Giang Ánh kéo tay áo lên để Diệp Phi nhìn kỹ chiếc vòng ngọc, không biết vì sao trong lòng Diệp Phi đột nhiên dâng lên một tia tức giận, rõ ràng chiếc vòng này phải là của mình.