Chương 5: Tích Trữ

Sáng sớm, Giang Ánh dậy trước sáu giờ, không có cách nào, tận thế đang đến, rất nhiều việc chưa làm xong, Giang Ánh không dám chợp mắt.

Giang Ánh dựa theo địa chỉ mà bà nội nói tìm đến nơi người chủ trì quỹ, chậm rãi đi đến một con ngõ, số 218 ngõ Hoài Nguyên, nhìn cánh cổng màu đỏ son trước mặt, hẳn là ở đây.

"Đinh đinh đing"

"Tới rồi ! Ai vậy. ? "

Một giọng nói quen thuộc và ân cần vang lên, cánh cửa mở ra và đó là chú Trương với mái tóc bạc, Giang Ánh ấy úng nói

"Chú Trương, sao chú lại ở đây?"

"Tiểu thư? Cô đã lớn như vậy rồi, vào đi, vào đi"

Chú Trương cảm động lau khóe mắt, "cô thật giống lão phu nhân!"

"Chú Trương, không phải chú nói về quê dưỡng thương sao? Sao chú lại ở đây?"

"Hồi đó tôi rất muốn về quê, sau này chỉ còn lại một mình tiểu thư, tôi được lão phu nhân ủy thác, vẫn luôn ở lại đây."

Giang Ánh không khỏi cảm động, chú Trương là quản gia của nhà họ Giang , mặc dù không có sự phân biệt giai cấp sau khi giải phóng nhưng chú Trương đi theo ông nội và sau đó lớn lên cùng với cha cô .

"Tiểu thư hôm nay tới tìm tôi , rốt cuộc có chuyện gì ? "

Rõ ràng chú Trương biết sự an bài của bà nội, nhưng làm sao mình có thể nói với một ông già sống hơn năm mươi tuổi này về sự sống lại của mình? Hơn nữa, chú Trương chỉ có một mình, từ nhỏ đã được chú Trương chăm sóc, bây giờ gặp chú ấy, không thể mặc kệ được .

"Chú Trương! Không biết chú có tin hay không, nhưng mấy ngày trước cháu nằm mơ thấy bà nội báo mộng cho cháu. Bà nói... sắp tới sẽ có tai họa, cháu nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng. Mới đầu cháu không tin, nhưng liên tiếp mấy ngày cháu đều có giấc mơ như vậy. Cháu liền đánh cược một phen ."

Chú Trương sửng sốt, không biết chú nghĩ tới cái gì, liền kéo Giang Ánh vào phòng.

Đến chỗ két sắt, lấy ra một chiếc hộp và một lá thư.

"Lão phu nhân đời trước có gửi chỗ tôi hai món đồ, dặn tôi nếu có một ngày cô đến tìm tôi , liền để tôi đưa lại cho cô."

Chú Trương nói xong liền yên lặng rời khỏi phòng, để lại Giang Ánh một mình, Giang Ánh mở hộp đầu tiên ra , thấy bên trong có hai tấm thẻ đen, bên dưới được khảm đá quý. Những cái này……

Giang Anh mở tờ giấy viết thư ố vàng:

"Cháu gái Giang Ánh của bà :

"Ánh Ánh , bà thực sự hy vọng rằng cháu sẽ không bao giờ nhìn thấy bức thư này, bởi vì một khi cháu nhìn thấy bức thư này, điều đó có nghĩa là bà đã chết. Bà chỉ hy vọng rằng cháu gái của bà có thể sống một cuộc sống bình yên và hạnh phúc. Gia đình họ Giang là một gia đình giàu có đã được truyền lại hàng ngàn năm. Trong số đó, khi ông nội của bà sắp qua đời, ông đã nhờ một chuyên gia dự đoán rằng có thể có một thảm họa trong tương lai. Cha mẹ cháu đã hy sinh một nửa tuổi thọ của họ để đổi lấy một cơ hội. Cầu mong cho cháu gái của bà được bình an, đừng lo lắng về nó, mỗi người đều có số phận của mình, và tình yêu của cha mẹ là bao la. Dù biết có một bước ngoặt, thì mọi thứ đều đáng giá ".

Đọc xong dòng chữ ngắn ngủi này, Giang Ánh đã rơi nước mắt , hóa ra cô không phải là không được yêu thương, làm sao cô có thể xứng đáng với tình yêu cao cả như vậy của cha mẹ, hóa ra cái giá phải trả cho sự tái sinh của cô lại lớn như vậy, sao cô có thể ngu ngốc mà hủy hoại cuộc đời mình dễ dàng như vậy.

Sau khi hoàn hồn, Giang Ánh đặt chiếc hộp và bức thư vào trong không gian.