Chương 34: Cố Thiếu

Cùng lúc đó, người đàn ông đứng đầu ngoài cổng cũng bị thương, quả nhiên là thủ lĩnh của mấy người, người đàn ông lập tức cảm nhận được nguy hiểm liền chuyển hướng, kéo một người lên làm đệm lưng.

Những người còn lại lập tức hoảng sợ chửi bới khắp nơi, trên tay chúng có súng, liền bắn thẳng vào cửa sổ tầng hai của biệt thự.

Giang Ánh dùng tinh thần lực làm bọn họ bất động trong chốc lát, chú Trương lại kịp thời ra tay xử lý, người áo đen vội vàng xua tay muốn rút lui, hai người đàn em tới đỡ lấy gã rời đi.

Giang Ánh ban đầu muốn đuổi theo, nhưng hôm nay cô đã tiêu tốn rất nhiều linh lực để bố trí trận pháp, và vừa rồi cô đã sử dụng linh lực để kiểm soát khu vực xung quanh.

không thể để chú Trương đuổi theo, so với rắc rối trong tương lai cô càng quan tâm đến tính mạng người của mình hơn.

Trong khi Giang Ánh đang lo lắng ngôi nhà thì cô nghe thấy âm thanh của một chiếc trực thăng phát ra trên bầu trời.

Nghe thấy âm thanh không ngừng, cô cảm thấy rằng nó đang hướng về phía biệt thự, nhưng bây giờ hai người họ không có khả năng chiến đấu, và nếu chúng có thể điều động máy bay trực thăng, đối thủ chắc chắn rất mạnh.

Giang Ánh trong lòng lộp bộp, nghĩ về Diệp Phi người đã rời đi.

Lúc này không nghĩ nhiều nữa, Giang Ánh nhanh chóng kéo chú Trương vào tầng hầm, kích hoạt trận pháp và trốn ở tầng hầm thứ hai.

Quả nhiên, không lâu sau, mấy người trang bị đầy đủ từ trực thăng nhảy ra, trên người mặc quần áo bảo hộ chuyên nghiệp cùng các loại thiết bị dây thừng, trên tay tựa hồ đều trang bị vũ khí.

Mấy người dưới đất lục soát biệt thự một hồi, sau khi tắt hệ thống an ninh bên ngoài biệt thự, mới mở cửa cho hai người đi vào.

Chỉ thấy một người đàn ông tà mị Có thể so với yêu nghiệt, ôm Diệp Phi chậm rãi bước vào.

Quả nhiên, Diệp Phi thật sự không thể coi thường cô ta, Trương Thần Vũ vừa mới biến mất, Diệp Phi liền tìm được một người khác. Nghe Diệp Phi cùng người đàn ông kia thì thầm, lúc này ý nghĩ muốn gϊếŧ chết Diệp Phi vô cùng mạnh mẽ.

"Cố thiếu, anh xem biệt thự của bạn thân tôi cũng không tệ, tôi nhớ rõ còn có một tầng hầm, bây giờ ở trong căn nhà như thế này nhiệt độ rất là vừa phải."

"Nhắc mới nhớ, ở đây chắc cô ấy có rất nhiều đồ dự trữ. Vài ngày trước khi tận thế, siêu thị của cô ấy vừa đóng cửa và tất cả đồ thừa từ siêu thị đều được gửi đến đây. Không biết có phải đã có dự tính trước gì không."

Đôi mắt hoa đào tà mị của người đàn ông lóe lên một tia sáng kỳ lạ, mặc dù Giang Ánh biết lúc này Diệp Phi đang nói nhảm, nhưng không ngờ cô ta lại đoán được gần đúng hết.

"Thú vị" người đàn ông cười khúc khích.

Diệp Phi nhìn thấy biệt thự trống trải, sắc mặt thay đổi, sao có thể không có người? Rõ ràng ngày hôm qua Giang Ánh còn ở chỗ này, bên ngoài nhiệt độ cao như vậy, làm sao có thể một đêm liền đem đồ đạc dọn đi?

Diệp Phi càng không tin, cũng không muốn tin, Diệp Phi biết biệt thự của Giang Ánh có tầng hầm, nhưng cô ta không biết chính xác mấy tầng, theo trí nhớ cô ta bước tới dưới cầu thang có một cánh cửa đóng chặt, đẩy không được.

"Cố thiếu, anh xem một chút, tôi nhớ rõ nơi này trước kia có một cái cửa vào tầng hầm."

Người đàn ông được gọi là Cố thiếu chậm rãi đi tới, đưa tay sờ lên tường, nhếch khóe môi, không ngờ ở Trung Quốc lại có một nơi thú vị như vậy.

"Tôi biết sao lại không mở được, hôm nay nơi này không thể vào, đi thôi, chúng ta trở về trước đi."

Nói xong, người đàn ông mang theo Diệp Phi liền đi ra khỏi biệt thự.