Chương 32: Chiếc Nhẫn Trữ Vật

Sau khi lấy chiếc nhẫn ra, cô đi tắm trong bể bơi nhỏ bên cạnh linh tuyền ,bể bơi đào đơn giản đã được thay thế bằng một bồn tắm dài hai mét.

Mặc một bộ quần áo sạch sẽ ra khỏi không gian, cô thấy trời vẫn còn sớm, nghĩ đến người phụ nữ gõ cửa hôm nay và Diệp Phi đã rời đi, nên chuẩn bị sớm một số thứ.

Ngay từ ngày đầu tiên nắng nóng gay gắt, một ít vật dụng trên mặt đất đã được hai người chuyển xuống tầng hầm, biệt thự trên mặt đất hình như đã lâu không có người ở.

Hiện tại có nhiều nhẫn trữ vật, vật tư dùng để ngụy trang ở tầng hầm cũng không cần thiết, cô đi đến tầng hầm thứ hai và thứ ba, bỏ một ít vật tư vào trong nhẫn trữ vật, phần còn lại cho vào không gian, chỉ còn lại một máy phát điện và kho chứa đá trên tầng hai.

Sau đó để trong phòng một ít đồ ăn nhẹ và nước khoáng, gõ cửa phòng chú Trương.

"Chú Trương, chú ngủ chưa?"

Trong vòng hai giây, chú Trương đã mở cửa

"Sao vậy Tiểu Ánh"

"Chú Trương! Có thứ này cho chú, chú xem là gì nào"

Giang Ánh đưa chiếc nhẫn màu đen đơn giản cho chú Trương, vẻ mặt chú khó hiểu, không thể nhìn ra chất liệu của chiếc nhẫn, mặt ngọc lộ ra một vài tia sáng yếu ớt, ập vào mặt là hơi thở cổ xưa, không khí nặng nề bao trùm lên khuôn mặt chú ấy, nó là đồ cổ?

Nhưng tại sao cháu ấy lại đưa cho mình xem?

Chú Trương ngước nhìn Giang Ánh, nhưng cô chỉ mỉm cười.

"Chú Trương, chú thử nhỏ một giọt máu xem sao"

Mặc dù chú ấy khó hiểu nhưng chú tin Giang Ánh sẽ không bao giờ làm tổn thương mình, vì vậy chú ấy không chút do dự cắn đầu ngón tay của mình và nhỏ một giọt máu lên đó.

Điều kỳ diệu là máu đã dung hợp vào chiếc nhẫn, những giọt máu vừa nhỏ lên trong phút chốc đã biến mất.

Nháy mắt, trong ý thức của chú Trương hiện ra một không gian rộng gần trăm mét vuông, gần hai phần ba không gian chất đầy đồ đạc, hình như là một số vật dụng và nhu yếu phẩm hàng ngày mình đã thấy ở tầng hầm.

Có vẻ như còn có một số vũ khí ở phần trong cùng.

Chú Trương khϊếp sợ hồi lâu chưa kịp định thần lại, Giang Ánh giơ bàn tay lên lắc lắc trước mặt chú Trương.

"Chú Trương, chú chưa hoàn hồn sao ? Sao lại bị dọa vậy?"

Chú ấy run giọng nói: "Đây là. . . Không gian trong Truyền thuyết sao?""

Giang Ánh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Cũng có thể hiểu theo cách này, nhưng không gian của chiếc nhẫn này là chết, chỉ có thể chứa đồ mà thôi."

Chú Trương khóe miệng co giật. Tiểu thư cô nói cái gì vậy, có thể cất giữ đồ vật đã là chuyện viển vông rồi, chúng là bảo vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi?

Chú Trương sắc mặt nghiêm túc định thần lại, xua tay lần nữa nói: "Không, không, Tiểu Ánh, cái này chú không thể lấy, quá quý giá, cháu có thể giữ lại cho mình, thiên tai không biết khi nào kết thúc, cháu có bảo bối phòng thân, là át chủ bài của cháu, cho dù người thân cận là chú cũng không được, đồ vật quan trọng cháu vẫn nên cất đi."

Giang Ánh cười, cô biết chú ấy sẽ nói như vậy.

Giang Ánh lấy từ trên cổ ra một sợi dây chuyền, ở dưới cùng của sợi dây chuyền là một chiếc nhẫn cùng kiểu dáng.

"Chú Trương, chú cứ nhận đi, cháu có một cái còn một cái là đưa cho chú đúng không? Cháu không ngốc, cái của cháu cũng có thể đựng đồ giống như của chú. Cháu chia đôi vật tư đặt một phần vào nhẫn của chú còn lại đang ở trong nhẫn của cháu, tốc độ dòng chảy trong không gian là tĩnh và các vật liệu vẫn còn tươi cho dù chúng được lấy ra bao lâu ".

Chú Trương cảm động, biết tiểu thư xem mình như người thân nên cũng không nói thêm gì nữa, yên tâm nhận lấy, mặc kệ là trong tay mình hay trong tay tiểu thư, đều là của tiểu thư. Mình sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn.

Thật ra thì Giang Ánh cũng đã cân nhắc trước khi giao nó cho chú Trương, nhưng dù sao thì trên đời này chỉ có chú ấy đối xử thật lòng với cô, cô nên học cách tin vào điều đó.