Giang Ánh hài lòng gật đầu, cũng không tiếp tục xem kỹ nữa.
"Chú Trương , chú thật tuyệt vời! Cháu không ngờ lại có được nhiều vũ khí như vậy! Cháu có linh cảm rằng tận thế có thể sẽ bắt đầu chỉ sau vài ngày nữa. Chú nên mang theo một chiếc ô tô mà chúng ta có thể sử dụng hàng ngày và cất giữ nó ở nhà cho an toàn. Chở vũ khí trở lại nhà cũ cháu đã củng cố thành biệt thự. Chú xem có thể sắp xếp vũ khí ở đâu. Còn dư lại cháu sẽ sắp xếp ở một nơi bí mật, nơi không ai có thể tìm ra .
Bây giờ cháu đi xử lý một số việc riêng, nếu chú có việc chưa hoàn thành, hãy tranh thủ mấy ngày này để thu xếp.
Chú Trương gật đầu và dặn Giang Ánh phải cẩn thận trong mọi việc nên đã nhặt một số vũ khí mà chú cho là cần thiết mang về nhà cũ.
Giang Ánh thả tinh thần lực ra, phát hiện xung quanh không có ai, liền phất tay, đem vũ khí còn lại cất vào trong không gian, dù sao đặt ở trong không gian của vòng ngọc cũng không an toàn.
Đúng vậy, kể từ khi bắt đầu tu luyện, Giang Ánh đã phát hiện ra rằng cô ấy có thể cảm nhận được mọi chuyển động trong phạm vi 1 km, và khi khả năng của cô ấy tăng lên, phạm vi cảm nhận ngày càng xa hơn, và bây giờ cô ấy có thể cảm nhận được 3 km.
Tiền lương và hoa hồng của anh em họ Lâm đã được trả từ vài ngày trước, Giang Ánh đã đặt một lô vật tư nhỏ vào một góc của nhà kho cùng một số đồ ăn, hai người họ sẽ có thể sống sót qua năm đầu tiên của ngày tận thế.
"Tiểu Lâm , tôi đã sắp xếp và chuyển hàng hóa trong kho rời đi vào ngày hôm nay, trong kho vẫn còn một số sản phẩm bị lỗi, người mua không muốn chúng, vì vậy tôi sẽ coi chúng là phần thưởng cho anh, anh có thể quay lại vào ngày mai sau khi anh nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa sẽ có đợt hàng mới về."
Tiểu Lâm đồng ý, anh biết rằng đây chỉ là cái cớ để cô ấy cho mình, dù sao mấy lô hàng này đều do anh tiếp nhận xếp vào kho, không có bất kỳ sản phẩm nào bị lỗi cả?
Tiểu Lâm đưa em trai trở lại vị trí của mình vào đêm hôm đó, và không thể không tặc lưỡi khi nhìn thấy nhà kho chứa đầy những nhu yếu phẩm hàng ngày trong một căn phòng nhỏ, không biết bao lâu mới dùng hết. ?
Ngay sau khi tận thế đến, Tiểu Lâm biết lô vật tư này tượng trưng cho điều gì, và anh ấy phải cảm ơn vì mình đã thực sự gặp được một người chủ tốt bụng.
Sau khi Giang Ánh giải quyết xong những chuyện này, vẫn còn ba ngày nữa là tận thế, và ba ngày này hãy để cô tới thu thập đôi tra nam tiện nữ kia đi.
"Này, Phi Phi tôi đã mua vé đến quốc gia M vào ngày mốt, và hành trình đã gửi cho cô rồi. Cô và Thần Vũ đã thu dọn hành lý chưa?"
"Đã thu sếp xong rồi, đang chờ em đây, 3h chiều mai gặp em ở sân bay"
Giang Ánh cúp điện thoại, khóe miệng nở một nụ cười, dù sao cũng là bạn bè một thời gian, sống hay chết là do các người quyết định, tốt nhất đừng quay lại, nếu không tôi sẽ không thương xót nữa, dù sao các người cũng nợ tôi một mạng.
Đếm ngược tận thế ngày hôm sau, thấy đã đến giờ lên máy bay, hai người lần lượt gọi điện thoại cho Giang Ánh, nhưng không ai bắt máy.
Cuối cùng, khi tiếng chuông sắp tắt, Giang Ánh cuối cùng đã nhận điện thoại.
"Xin chào? Phi Phi cô đã lên máy bay chưa? Bên này tôi đã lỡ làm mất hộ chiếu, cố gắng tìm thế nào cũng không tìm thấy. Hai người lên máy bay trước, tôi sửa lại chuyến bay rồi tìm hai người sau."
"A, Ánh Ánh, sao lại thế này! Một mình em đi được không? Nếu không chúng tôi cũng đổi chuyến bay đi theo em, chị lo cho em lắm."
Giọng nói bực bội của người đàn ông yếu ớt phát ra từ ống nghe:
"Ôi, em quan tâm cô ta làm gì, cô ta không đi cũng không sao, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau mà không sợ cô ta phát hiện."