Chương 14: Manh Mối

Cận Kha mê mang nhìn mặt nước, đột nhiên đồng tử co rụt lại, vì sao cảm giác mực nước giống như có chút hạ xuống...

Chớp mắt một cái thật mạnh, mặt hồ vẫn lấp lánh giống như mực nước hạ xuống chỉ là ảo giác của hắn.

Không tự giác ánh mắt lại nhìn về phía cô gái cách đó không xa, cô gái nhìn thấy ánh mắt của hắn liền vẫy tay, nở một nụ cười rạng rỡ.

"Hồ nước này là hồ nước yêu thích của mẹ hắn, bà ấy nói rằng bà ấy cảm thấy sự yên tĩnh hiếm có ở đây, vì vậy thỉnh thoảng được nghỉ Cận Kha sẽ đến đây ngồi. Nhìn thấy sự thân thiện của cô gái từ xa, trái tim của Cận kha hơi rung động.

Hắn nào biết giờ phút này trong lòng Giang Ánh cũng không bình tĩnh, bóng dáng người đàn ông này rất giống người kiếp trước đã cứu cô.

Trên đường đến căn cứ sinh tồn, cô bị Diệp Phi và Trương Thần Vũ bỏ lại không chỉ một lần, cô gặp phải một bầy sói biến dị, trước khi hôn mê, cô mơ hồ nhìn thấy một chàng trai trẻ đã cứu cô, sau đó khi cô tỉnh dậy thấy mình đang ở trong một hang động tuyết, người đàn ông kia đã biến mất.

Sau khi hồi tưởng Giang Ánh lắc đầu, tất cả đã là quá khứ, nhưng nếu đã gặp nhau, bất luận có là kiếp trước hay không, cũng phải báo đáp ân tình này.

Giang Ánh ngập ngừng do dự không biết nên bắt chuyện như thế nào, dù sao thì ngoại trừ yêu thầm Trương Thần Vũ ra thì cô có thể nói là cẩu độc thân ngàn năm, nhưng cô không ngờ người đàn ông đó lại đến đây.

"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ"

"Tôi thấy cô rất quen mắt"

Giang Ánh nhất thời cảm thấy rất muốn cười, cô cho rằng mình không giỏi bắt chuyện, không ngờ đối phương bắt chuyện còn cổ hủ hơn. Nhưng cuối cùng cũng có cơ hội.

"Tôi thấy anh cũng có chút quen mắt, anh là người tỉnh H sao?"

Người đàn ông gật đầu, "Tôi đến từ thành phố Z"

Ngay khi Giang Ánh định nói điều gì đó, một tiếng chuông vang lên ...

"Xin chào? Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ trở lại đội ngay lập tức"

Người đàn ông lại nhìn Giang Ánh, "Tôi có việc gấp nên về trước."

Giang Ánh chán nản, còn chưa kịp nói lời nhắc nhở.

"Thêm kết bạn có tiện không?"

Đôi mắt Giang Ánh đột nhiên sáng lên, nụ cười tươi như hoa in sâu trong mắt Cận Kha.

"Ting, Cận Kha yêu cầu thêm bạn làm bạn"

Người đàn ông vội vàng rời đi sau khi thêm bạn bè, Giang Ánh giờ mới biết rằng tên của người đàn ông đó là Cận Kha. Giang Ánh nhìn hồ nước nhỏ trong không gian, nó đã đầy, nhưng mực nước bên ngoài hồ chỉ hơi thấp hơn một chút, thay vì chờ tận thế bị ô nhiễm trong vô vọng, tốt hơn là thu thập nhiều hơn một chút, khi những người khác cần giúp đỡ có thể được coi là trả lại một phần nghiệp chướng.

Vì vậy, Giang Ánh đã đào thêm hai hồ nhỏ trong không gian, hút nước vào các hồ. Thấy mực nước trong hồ đã hạ xuống mấy lần, Giang Ánh rút tay về.

Lúc Giang Ánh trở về khách sạn gần đó đã là chín giờ tối, chỉ còn bảy ngày nữa là đến tận thế.

Ngày mai, cô sẽ đến tỉnh S bên cạnh, cô muốn đến Lâm Hải ở tỉnh S để lấy nước biển, cô trực tiếp mua một lô từ chợ hải sản xung quanh, khi lấy nước biển cũng có thể thu thập sinh vật trong đó. Trong không gian nước biển hình thành hải sản là miễn phí.

Sáng sớm hôm sau, Giang Ánh đã mua vé máy bay đến tỉnh S và bay đến đó, theo kế hoạch ban đầu mà mua, không ngờ khi cô đến bãi biển, đường ven biển đã lùi sâu chỗ Hải Vực, cho thấy rằng ngày tận thế sắp đến.

Giang Ánh sợ tận thế xảy ra sớm nên khi đi ngang qua phố ẩm thực, cô vội vã đi vào, mua một đống đồ ăn vặt và không thèm viện cớ.