Chương 2: Trọng sinh

Khi mở mắt ra lần nữa, cô nhận ra mình đang ở trong thang máy.

Cơ thể cô đang bị một ông già ôm lấy, thậm chí bàn tay của lão ta còn không ngừng sờ soạng trên người cô.

Cảnh tượng này Trần Tử Lăng mãi mãi không thể quên, bởi người đàn ông già này chính là cha ruột của con trai cô.

Giờ đây, cô không quan tâm tại sao mình quay lại đây, việc duy nhất cô cần làm là thoát khỏi ông già này.

Nhưng lúc này, toàn thân cô mềm nhũn, không thể thoát khỏi bàn tay của lão ta.

Dù lão đã ngoài 60 tuổi, nhưng những kẻ thuộc tầng lớp thượng lưu như lão đều có phương pháp giữ gìn sức khỏe, còn thân thể mềm yếu hiện tại của cô hoàn toàn không thể đánh lại được.

Lão nhanh chóng ôm cô vào phòng, vừa bước vào lão đã vội vã cởϊ qυầи áo.

Trần Tử Lăng cắn mạnh vào đầu lưỡi, tay nhặt chiếc chậu hoa bên cạnh và đập mạnh xuống đầu lão già.

Lão chưa kịp phản ứng thì đã ngã gục xuống.

Toàn thân Trần Tử Lăng mềm nhũn, đứng không vững, nhưng cô tuyệt đối không thể ở lại đây.

Cô tự véo mạnh vào đùi, cố làm mình tỉnh táo hơn chút nữa.

Sau đó, cô loạng choạng chạy ra ngoài. Đi xuống dưới chắc chắn không được, vì người nhà họ Trần đang ở đó, nếu bị họ bắt được, cô sẽ còn thê thảm hơn.

Cô chỉ có thể chạy lên trên, nhưng tầng trên là phòng tổng thống, nếu bị bắt ở đó thì cũng không khá khẩm gì.

Nhưng cô không thể đứng đây chờ chết!

Dù toàn thân vô lực, nhưng may mắn là đầu óc cô vẫn tỉnh táo.

Cô không đi về phía thang máy, mà quyết định chạy theo cầu thang bộ.

Những người bình thường như cô không thể lên được tầng tổng thống bằng thang máy.

"Đừng bám theo tôi nữa, đi điều tra cho tôi! Tôi muốn biết ai là kẻ đã hạ thuốc tôi. Nếu không điều tra ra, thì chuẩn bị mà đi nuôi cá mập!"

Mặc Viêm không đi vào phòng tổng thống mà đứng dựa vào cửa cầu thang.

Trong phòng anh, có người đã lén đưa phụ nữ vào, giờ họ đang dọn dẹp.

Mặc Viêm cảm thấy bực bội khi bị hạ thuốc, anh giật mạnh cà vạt trên cổ, rồi rút một điếu thuốc ra hút.

Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa nơi anh đang dựa khẽ bị đẩy.

Động tĩnh rất nhỏ.

Mặc Viêm quay người lại nhìn, không thấy ai, hành lang cũng trống trơn. Anh tiếp tục châm thuốc hút.

Trần Tử Lăng đã gần như không chịu đựng nổi nữa, nhưng cánh cửa này không thể mở ra, cô lo lắng đến mức cố gắng đạp mạnh vào cửa.

Cô nhất định phải rời khỏi đây, nếu không, khi lão già đó tỉnh lại và người nhà họ Trần tìm đến, cầu thang này sẽ không còn chỗ cho cô trốn thoát.

Mặc Viêm cảm nhận được có người đang đẩy cửa, một tay anh rút súng, tay còn lại đặt lên nắm cửa.

Dù bị hạ thuốc, nhưng đầu óc anh vẫn tỉnh táo.

Khi ngón tay anh chạm vào nắm cửa, liền phát ra một tiếng “tít”.

Trần Tử Lăng vẫn đang cố sức xoay nắm cửa, đột nhiên, cửa mở ra.

Khi cô mạnh tay kéo cửa, hai ánh mắt chạm nhau ngay lập tức.

Nhìn thấy là cô, Mặc Viêm ngay lập tức kéo cô vào trong và cất khẩu súng đi.

Trần Tử Lăng nhìn thấy khẩu súng trong tay anh, còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh kéo vào trong, theo phản xạ cô đóng sập cửa lại.

Sau khi cố gắng chịu đựng suốt một thời gian dài, cơ thể cô đã không còn chút sức lực nào.

Bị người đàn ông kéo mạnh, cô theo phản xạ ngã vào lòng anh.

"Đừng cử động, bác sĩ sẽ đến ngay."

Nhìn dáng vẻ của cô, anh biết ngay cô cũng bị hạ thuốc.

Mặc Viêm cố đẩy cô ra khỏi vòng tay mình, vì anh cũng bị hạ thuốc không nhẹ.

Anh đang phải gồng mình chịu đựng, bị cô gái này chạm vào thêm chút nữa thì anh không chắc mình còn kiềm chế được.