Chương 15: Quyến rũ anh họ

Nghe cha nói như vậy, Mặc Viêm không khỏi kinh ngạc. Cha anh lại khuyên anh dùng vẻ ngoài để quyến rũ một người phụ nữ sao?

Đường đường là người kế vị của gia tộc Mặc, lại phải dùng thân thể để đi quyến rũ phụ nữ ư?

Nhưng nghĩ đến cô gái nhỏ vẫn đang bị giam ở nhà, khuôn mặt đỏ bừng của cô đêm đó, lao vào lòng anh gọi "anh họ" một cách đầy ngọt ngào,

bất giác, anh lại cảm thấy ý kiến này cũng không tệ. Ít nhất, anh sẽ không phải gϊếŧ cô ấy ngay lập tức.

Bởi vì nếu không tìm được ngọc bội, anh chỉ có hai lựa chọn: gϊếŧ cô ấy hoặc cưới cô ấy.

Nên Mặc Viêm không nói gì, chỉ gật đầu đờ đẫn.

"Viêm Nhi, con tuyệt đối đừng động lòng với cô gái đó. Là người kế vị tương lai của gia tộc Mặc, con phải hiểu rõ trách nhiệm của mình."

Mặc Cảnh Ninh nhìn con trai như vậy, lo sợ con sẽ yêu thật, nên liền nhắc nhở.

"Con biết rồi, cha yên tâm, con sẽ không động lòng đâu."

Mặc Viêm lập tức thu lại những suy nghĩ mông lung, nhanh chóng đảm bảo với cha mình.

…………….

Lúc này, Trần Tử Lăng cũng đang nghĩ cách trốn thoát khỏi nơi này.

Cách duy nhất hiện giờ là làm Mặc Viêm thích cô, khiến anh đồng ý thả cô đi.

Cô tự cổ vũ bản thân, quyết định sẽ quyến rũ anh tối nay khi anh trở về.

Trần Tử Lăng cố ý mặc một bộ đồ ngủ gợi cảm, khéo léo khoe những đường cong cơ thể.

Cô ngồi yên trên giường đọc sách, vì mỗi tối Mặc Viêm đều đến thăm cô.

Không lâu sau, Mặc Viêm thật sự bước vào phòng, như thường lệ, mỗi khi về nhà, anh đều ghé qua nhìn cô một chút.

Thấy anh, Trần Tử Lăng cất giọng ngọt ngào: "Anh họ, anh về rồi."

Giọng nói của cô mang chút mềm mại, pha chút quyến rũ, cùng nụ cười nhẹ trên gương mặt.

"Hôm nay có nhớ ra điều gì chưa?"

Mặc Viêm nhìn thoáng qua cô, trong ánh mắt lộ vẻ bất ngờ, nhưng ngay sau đó, lại trở về vẻ lạnh lùng thường thấy.

"Không, đừng vừa về đã nói chuyện này nữa được không?

Lại đây ngồi, chúng ta nói chuyện một lát."

Trần Tử Lăng kéo tay anh, mời anh ngồi xuống giường.

Mặc Viêm không biết cô gái này hôm nay đang tính giở trò gì?

Những ngày qua, cô không hề vui vẻ chút nào, hôm nay lại có gì đó khác thường.

Nhưng anh cũng không phản đối, thuận theo lực kéo của cô mà ngồi xuống.

Trần Tử Lăng thấy anh hợp tác như vậy, liền mỉm cười, đưa tay xoa bóp vai cho anh.

Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua vai anh, nói: "Anh họ, mấy ngày nay anh vất vả rồi, để em giúp anh thư giãn một chút."

Cơ thể Mặc Viêm hơi căng cứng, nhưng nhớ đến những lời cha dặn, anh cũng không từ chối.

Trần Tử Lăng trong lòng mừng thầm, tiếp tục nói:

"Anh họ, em biết anh luôn lo lắng về chuyện ngọc bội.

Tối nay đừng nghĩ nhiều nữa, hãy tận hưởng khoảnh khắc này và thư giãn một chút đi."

Vừa nói, tay cô chậm rãi trượt xuống ngực của Mặc Viêm.

"Đừng giở trò, nói thật với anh đi, em đã giấu ngọc bội của anh ở đâu rồi?"

Mặc Viêm không chịu nổi sự trêu chọc của cô, vội vàng nắm chặt tay cô, lạnh lùng hỏi.

"Anh họ, sao em lại giở trò được chứ? Em chỉ là lo lắng cho anh thôi mà.

Anh đừng lúc nào cũng nghi ngờ em được không? Chẳng lẽ anh quên rằng đêm đó em là lần đầu tiên? Em yêu thương anh còn chưa đủ nữa là."

Trần Tử Lăng nhân cơ hội dựa vào người anh, hơi thở dịu dàng phả vào mặt anh, ánh mắt cô tràn đầy tình cảm và quyến rũ. Về chuyện ngọc bội, cô không dám nhắc tới một chữ.

Nhìn vào đôi mắt của cô, lòng Mặc Viêm khẽ dao động.

Hình ảnh đêm hôm ấy hiện lên trong đầu anh, thân hình mềm mại và dáng vẻ ngại ngùng của cô khiến anh nhất thời mất tự chủ.

Nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Mặc Viêm, Trần Tử Lăng càng trở nên táo bạo hơn.

Cô nhẹ nhàng hôn lên tai anh, khẽ thì thầm: "Anh họ, tối nay ở lại với em nhé?"

Hơi thở của Mặc Viêm trở nên gấp gáp, nhưng lý trí vẫn nhắc nhở anh phải cảnh giác, định giơ tay đẩy cô ra.

Nhưng Trần Tử Lăng nhanh chóng ngồi lên đùi anh, tay ôm lấy cổ anh.

"Anh họ, đã mấy ngày rồi em nhớ anh quá."