Chương 13

Ánh mắt Mặc Viêm thoáng lạnh, không chút sợ hãi, đáp lại:

"Chú Hai, chỉ dựa vào vài tin đồn không rõ ràng mà chú đã vội kết luận sao?

Dù cháu có tìm kiếm thứ gì đó, cũng không nhất thiết là ngọc bội.

Có thể là vật quan trọng khác. Chẳng lẽ cháu tìm gì cũng phải báo cáo với chú sao?"

Mặc Cảnh Xuyên bị lời của Mặc Viêm làm nghẹn họng, sắc mặt trở nên u ám hơn.

Ông ta tiếp tục nói:

"A Viêm, cháu đừng ngụy biện nữa.

Chiếc ngọc bội đó là bảo vật truyền thừa quan trọng của gia tộc Mặc. Nếu thật sự bị mất, đây sẽ là chuyện lớn.

Cần phải sử dụng sức mạnh của gia tộc để tìm lại ngay. Cháu đừng vì một chút sĩ diện mà làm chuyện dại dột."

Mặc Viêm kiên định nói:

"Chú Hai, chú cứ khăng khăng không buông, rốt cuộc chú có ý gì?

Chẳng lẽ chú mong muốn cháu gặp chuyện để có cơ hội lợi dụng sao?

Dù có chuyện gì xảy ra với cháu, thì cũng chưa đến lượt chú. Vẫn còn có cha của cháu, nên tốt nhất là chú bớt lo lắng đi."

Mặc Cảnh Xuyên thấy Mặc Viêm cứng đầu không thừa nhận, trong lòng đầy căm hận nhưng tạm thời không tìm được điểm yếu nào để khai thác.

Ông ta chỉ có thể nghiến răng, nói:

"Có cha cháu ở đây thì sao?

Nếu cháu làm mất bảo vật quan trọng của gia tộc, thì phải chịu hình phạt.

Không tin, thì cứ chờ xem. Ta muốn xem cháu cứng miệng được đến khi nào."

Mặc Viêm không hề nao núng, quay lưng bước đi, để lại một câu:

"Chú Hai cứ việc ra tay.

Dù chú muốn làm gì, cháu cũng sẽ không ngần ngại đối đầu đến cùng."

Mặc Viêm bước đi với dáng vẻ tự tin và kiên định, chỉ còn lại Mặc Cảnh Xuyên đứng đó với gương mặt tối sầm, ánh mắt đầy vẻ không cam tâm.

Không còn cách nào khác, ông ta đành nghiến răng tức giận, tiếp tục đi tìm sơ hở của Mặc Viêm.

"Mặc Nhất, hãy cử thêm người đến canh gác phòng bệnh của ông nội tôi. Không có sự cho phép của tôi, bất kỳ ai cũng không được lại gần."

Ngồi vào xe, Mặc Viêm xoa nhẹ trán rồi ra lệnh.

Chú Hai của anh vì tranh giành vị trí gia chủ mà không từ thủ đoạn, thậm chí những tin đồn vô căn cứ cũng sẽ được ông ta kể cho ông nội nghe.

Hiện tại sức khỏe của ông nội không tốt, không thể chịu đựng thêm bất kỳ cú sốc nào, nếu không sẽ không qua khỏi.

"Cậu chủ, ông chủ bảo cậu về nhà một chuyến."

Mặc Ngũ thận trọng báo cáo, kể từ hôm đó, anh ta đã luôn cố gắng giữ im lặng, giảm thiểu sự hiện diện của mình, sợ rằng cậu chủ sẽ nhớ đến và tính sổ với anh ta.

May mắn là mấy ngày nay, Mặc Viêm bận rộn tìm kiếm ngọc bội nên chưa để ý đến anh ta.

"Ừ."

Mặc Viêm khẽ đáp, xe liền rẽ hướng, đi thẳng về nhà tổ của gia tộc Mặc.

Nửa tiếng sau, đoàn xe đã đến trước cửa nhà tổ của gia tộc Mặc.

"Cha, sao cha lại về từ nước ngoài?"

Mặc Viêm thấy cha mình đang ngồi trên sofa, liền tiến tới và ngồi xuống.

Mặc Cảnh Ninh thấy con trai trở về, liền vẫy tay ra hiệu cho tất cả người hầu lui ra ngoài.

Mặc Viêm lại một lần nữa xoa nhẹ trán, anh không biết phải bắt đầu kể từ đâu.

“Nếu con không nói, thì ta sẽ gọi Mặc Nhất và Mặc Ngũ vào đây.”

Mặc Cảnh Ninh thấy con trai như vậy cũng có chút giận dữ. Chiếc ngọc bội đó vô cùng quan trọng đối với gia tộc Mặc.

Dù rất xót xa cho con trai, nhưng việc gì cũng phải nói ra thì mới có cách giải quyết.

“Cha, hôm đó con bị người của chú Hai hạ thuốc, ông ta còn sắp xếp một người phụ nữ vào phòng con.

Con đã bảo Mặc Ngũ đuổi tất cả ra ngoài, nhưng sau đó, cô gái nhà họ Trần - Trần Tử Lăng lại vô tình xông vào.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, chiếc ngọc bội trên cổ đã biến mất.

Sợi dây xích làm từ huyền thiết vẫn nguyên vẹn trên cổ, không có vết xước hay đứt gãy, nhưng ngọc bội thì không còn.

Con đã lục soát toàn bộ tòa nhà Ngọc Đình, kể cả cống nước thải, nhưng không có bất kỳ manh mối nào.”

Mặc Viêm kể lại đơn giản với cha mình, không thể giấu cha được chuyện này.

Mặc Nhất, Mặc Ngũ và Mặc Tam, những vệ sĩ thân cận của anh đều biết chuyện.

Hiện tại, Mặc Viêm vẫn chưa hoàn toàn nắm quyền gia chủ nhà họ Mặc, nên cha anh có cách để biết những chuyện này.