Chương 3.2: Hắn cũng trọng sinh?

Nàng thở dài, đột nhiên phát hiện Lộ Kim Từ không có ý định trốn tránh, không biết tự lượng sức mình.

Nàng thậm chí có thể nghĩ đến cảnh Lộ Kim Từ sẽ gục xuống trong giây tiếp theo.

Nhưng vào lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, Lộ Kim Từ duỗi hai ngón tay nhợt nhạt, kìm chặt lưỡi kiếm của Chu Thích.

Mọi người có mặt đều hít một hơi vì họ biết rằng chênh lệch thực lực giữa hắn và Chu Thích rất lớn.

Diên Nhi bưng tách trà cho nàng, Huy Nguyệt nhấp một ngụm rồi đập mạnh xuống bàn.

Không thể nào, kiếp trước rõ ràng không phải như thế này.

Hắn đỡ được nhát kiếm đó sao?

Nhưng điều bất ngờ hơn nữa vẫn chưa đến.

Lộ Kim Từ nắm lấy trường kiếm bằng tay trái và xoay người đâm liên tiếp nhiều nhát. Tuy có vẻ lộn xộn nhưng đều đánh trúng chỗ trí mạng, rất ác độc. Tiên Sơn quang minh lỗi lạc hiếm khi ra tay theo cách bạo lực như vậy, ngay cả đại trưởng lão cũng cau mày.

Chu Thích lùi về phía sau, áo bào của hắn bị kiếm đâm thủng vài lỗ, nhưng chiêu thức của Lộ Kim Từ càng ngày càng hung hãn, không hề nương tay.

“Chuyện gì vậy?”

“Hắn bị kí©h thí©ɧ gì vậy? Vì sao hắn càng ngày càng hung hăng?”

“Nếu họ tiếp tục chiến đấu, sẽ có người chết.”

Sao có thể...

Tím ma thảo sao có thể không phát huy tác dụng?

Huy Nguyệt cẩn thận quan sát động tác của Lộ Kim Từ, chiêu thức này nàng chưa từng thấy trước đây, nó hoàn toàn khác với những gì xảy ra trên đài ở kiếp trước.

Có thể như vậy sao? Lộ Kim Từ cũng được trọng sinh sao?

Hai vai Huy Nguyệt run lên, nàng đột nhiên nói: “Dừng tay!”

Đệ tử làm giám khảo hôm nay khó xử nói: “Trừ khi có người tự nguyện nhận thua, nếu không sẽ không có tiền lệ dừng cuộc thi trước khi hai bên phân thắng bại.”

Trên đài, Lộ Kim Từ lạnh lùng ngước mắt nhìn nàng, mỉm cười, liếʍ liếʍ máu nơi khóe miệng giống như dã thú mới ăn xong.

Sau đó hắn liếc nhìn Chu Thích đang hoang mang nằm trên mặt đất, hắn không có ý định dừng lại, hắn làm ngơ trước lời nói của Huy Nguyệt, kiếm tiếp theo rất mạnh và nhanh, nó nhằm vào tính mạng của Chu Thích.

Khung cảnh căng thẳng trong giây lát, Tống Huy Nguyệt ra hiệu cho Diên Nhi can thiệp. Tuy Diên Nhi hoang mang nhưng nàng vẫn làm theo chỉ thị của Huy Nguyệt, vung đạo quang làm lệch đường kiếm của Lộ Kim Từ.

Đường kiếm đó sượt qua cổ Chu Thích, để lại một vệt máu.

Mọi người đều nhìn về phía đài.

Nàng gần như bị đánh lừa bởi kỹ năng diễn xuất của hắn. Ma Vương thật sự rất giỏi giả vờ, nhưng tính hiếu thắng trong xương tủy của hắn sẽ không bao giờ thay đổi.

Có phải hắn cũng được trọng sinh như nàng?

Nếu đúng như vậy thì nàng phải gϊếŧ hắn bằng mọi cách có thể.

“Ta yêu cầu dừng trận đấu vì...”

Huy Nguyệt nâng cằm chỉ vào thiếu niên: “Hắn đã nhập ma.”

Lời này vừa nói ra, lập tức gây ra một trận náo động. Ma tộc sinh ra vốn rất tàn nhẫn, gây ra vô số tai họa cho thế gian, mọi người trong tam giới đều ghét Ma tộc.

Họ ghét đến mức thà gϊếŧ nhầm một nghìn người còn hơn để một người sống sót.

“Mặc dù ta không luyện võ, nhưng vẫn hiểu rõ công pháp của Trường Hằng Tiên Sơn. Đặc tính của công pháp Trường Hằng Tiên Sơn tuy mềm mà mạnh, mưa xuân hóa kiếm. Ta muốn hỏi đệ tử này, chiêu thức tà ác này của ngươi thật sự là học được từ Tiên Sơn sao? Chuyện này không nên coi thường. Hãy mang hắn đến Thất Hỏa Đài.”

Đại trưởng lão: “Tiểu Nguyệt, đây là?”

“Đến Thất Hỏa Đài nghiệm ma, nếu không phải tà ma, ta sẽ nhận trừng phạt và sẽ đích thân xin lỗi đệ tử này.”

Cây ngay không sợ chết đứng.

Lộ Kim Từ kiếp trước có thể trở thành Ma Vương, hắn không phải tà ma thì là cái gì?

Thất Hỏa Đài chưa bao giờ thất bại trong việc phát hiện tà ma. Một khi bị phát hiện, thi thể sẽ bị đốt cháy bởi nghiệp hỏa và chết ngay tại chỗ.

Huy Nguyệt cụp mắt xuống, không chút lưu tình nhìn Lộ Kim Từ. Dù là Ma Vương hay Ma Vương thời trẻ, hắn đều đáng chết.

Vì Chu Thích không thể gϊếŧ được hắn nên nàng phải tìm cách khác.

Lộ Kim Từ không chút hoảng sợ, thu lại thanh kiếm kề trên cổ Chu Thích, đá hắn ngã xuống đất như đá rác, cười lạnh nói: “Tống tiểu thư, người có tâm chiến lớn nhưng suốt ngày chỉ ở trong nhà và cố tỏ ra thanh cao như vậy có mệt không?”

Huy Nguyệt đã quen với sự hèn hạ của hắn, nàng cảm thấy hắn chướng mắt, vì vậy nàng đi đến Thất Hỏa Đài mà không hề để ý đến hắn.

Chết cháy đừng khóc nhé.

Thấy nàng phớt lờ mình, Lộ Kim Từ nhảy xuống đài và nắm lấy cánh tay của Huy Nguyệt.

Hắn cười khẩy: “Được.”

Hắn làm gì vậy? Huy Nguyệt cố gắng hết sức để thoát ra nhưng vô ích, trên cánh tay nàng xuất hiện vài vết đỏ. Hắn nắm rất chặt và không hề thương xót tay nàng.

Bóng của hắn bao trùm lên Huy Nguyệt, nàng quay đầu hung tợn nói: “Tốt nhất từ nay trở đi ngươi nên bắt đầu cầu nguyện rằng một ngày nào đó ngươi sẽ không rơi vào tay ta, nếu không, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

Giọng nói trầm thấp và khàn khàn của nàng như thể nó đến từ cõi địa ngục.

Hắn sinh ra đã mang bộ dạng quái vật, nàng hận không thể xé hắn thành từng mảnh.

Huy Nguyệt không hề nhượng bộ chút nào và đá hắn ra không chút luyến tiếc. Hãy xem ai chết trước.

“Tiểu thư!” Diên Nhi cũng đi theo, nàng ấy trừng mắt nhìn Lộ Kim Từ, nắm lấy tay còn lại của Huy Nguyệt bước đi.

Đại trưởng lão quay sang nói với Lộ Kim Từ: “Lộ Kim Từ, ngươi có phản đối gì không?”