Trong lúc nàng đang phân tâm, tấm màn che của nàng vô tình bị gió thổi bay. Huy Nguyệt không kịp giữ lại, nàng bất lực nhìn nó bay vài vòng trên không rồi từ từ đáp xuống chân Lộ Kim Từ.
Biểu cảm của nàng thay đổi.
Các đệ tử ngồi xổm xuống định nhặt lên. Giây tiếp theo, trên tấm màn trắng đột nhiên xuất hiện một dấu giày.
Lộ Kim Từ cúi đầu nhìn, vẻ mặt lãnh đạm, không hề có chút hối lỗi, hắn nhấc chân nhặt mảnh vải trắng trên mặt đất lên nhìn.
Bẩn thỉu, Huy Nguyệt dùng ngón tay bám vào bức tường cao.
Diên Nhi lập kết ấn thu chiếc mũ màn của tiểu thư về nhưng lại bị Lộ Kim Từ kéo lại.
Thật kỳ lạ, về mặt tu vi, Diên Nhi cao hơn Lộ Kim Từ rất nhiều, nhưng hiện tại Lộ Kim Từ không hề thua kém nàng ấy.
Huy Nguyệt cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng không tìm thấy dấu vết nhập ma nào trên người Lộ Kim Từ.
Hiện tại hắn vẫn là tiểu đệ tử ngoại môn, sao hắn có thể mạnh bằng Diên Nhi, người mà cha nàng đã đích thân dạy dỗ từ khi còn nhỏ.
Diên Nhi cũng không thể tin được, nàng ấy rót thêm linh lực, Lộ Kim Từ không buông tha, xẹt, tấm màn rách làm đôi, nhưng hắn vẫn không dừng tay.
Trong đầu nàng hiện lên một suy đoán, tốc độ quá nhanh, Huy Nguyệt không kịp bắt kịp.
Nàng ngăn Diên Nhi lại, lắc đầu ra hiệu nàng ấy để hắn đi, dù sao hắn cũng sắp vào quan tài.
Đôi mắt đen trắng của thiếu niên không rời khỏi nàng trong giây lát, hắn tỏ vẻ khó hiểu như thể hắn không ngờ Huy Nguyệt hoàn toàn không muốn dây dưa với hắn.
Lại là một trận ớn lạnh, Huy Nguyệt nghe thấy hắn nói: “Muốn không?”
Nàng nhìn qua một cách vô cảm.
Lộ Kim Từ mặc kệ những ánh mắt tức giận xung quanh, cười tinh quái: “Muốn thì tự mình xuống lấy đi.”
Đó chỉ đơn giản là một sự khıêυ khí©h thẳng thừng.
Tính cách của Tống Huy Nguyệt vốn rất tốt nên kiếp trước nàng đã bao dung trước sự nghịch ngợm và xấu tính của hắn, nàng còn mong hắn bỏ ác niệm và trở thành một người tốt.
Nhưng nàng sẽ không bao giờ làm điều đó nữa.
Hiện tại khi nàng nhìn thấy hắn, nàng chỉ cảm thấy chán ghét, nhẹ nhàng nói: “Không cần nữa, vứt đi.”
Thiếu niên kinh ngạc ngẩng đầu: “Tại sao?”
Hắn cố gắng tìm kiếm những dấu hiệu biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt nàng, nhưng không tìm thấy gì.
Huy Nguyệt thậm chí không nghĩ về điều đó: “Bẩn.”
Nàng không vui vì mũ màn che của mình bị thất lạc vô cớ. Nói xong, nàng ngồi xuống, không để ý đến hắn, những dải ruy băng sặc sỡ tung bay trên đài cao khiến người ta có cảm giác mất mát.
Khoảng cách giữa đài cao và hắn dường như trải dài cả núi sông.
Đầu ngón tay của thiếu niên đột nhiên siết chặt, để lại vài vết xước rõ ràng trên lớp màn trắng.
Huy Nguyệt quay lại hỏi đại trưởng lão: “Chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
Đại trưởng lão gật đầu.
Đại trưởng lão chỉ ngón tay về phía chiếc chiêng lơ lửng giữa không trung phát sáng màu đồng. Chim chóc sợ hãi trước âm thanh của chiếc chiêng, những lá cờ của nhiều phong khác nhau được treo dưới mỗi chiếc chiêng. Từ trên cao trông giống như một biển người mênh mông.
Lộ Kim Từ bước lên đài, sự chú ý của Huy Nguyệt tập trung vào một mình hắn.
Thiếu niên đứng thẳng trên đài, tóc tung bay.
Chu Thích xuất thủ, trường kiếm của hắn bay thẳng vào giữa trán Lộ Kim Từ khiến hắn lùi lại vài bước, khóe miệng hắn khó tránh khỏi bị gió mạnh cào xước.
Trường kiếm của hắn đập xuống đất làm vật đệm, tia lửa bay ra, âm thanh của trường kiếm không dừng lại cho đến khi Lộ Kim Từ bị đẩy đến đường cùng.
Vẻ mặt nhục nhã này chắc chắn sẽ thu hút sự chế giễu từ người khác.
Chu Thích cười nói: “Sư đệ, đa tạ vì đã nhường.”
Mọi người đều có thể thấy Chu Thích chưa dùng hết sức lực, nhưng thiếu niên kia đã dùng hai tay đỡ kiếm, sắc mặt trắng bệch, hắn đột nhiên nhìn về phía Tống Huy Nguyệt đang ở xa trên đài cao.
Có vẻ như độc dược của nàng đang phát tác.
Chu Thích dùng trái tay phi kiếm thẳnh vào ngực Lộ Kim Từ. Đây là đòn kiếm quan trọng.
Nàng đặc biệt nhớ rằng kiếp trước Lộ Kim Từ đã bị một vết thương do kiếm gây ra, hắn bị sốt vài ngày và để lại một vết sẹo gớm ghiếc trên bụng.
Ở kiếp trước, vì nàng biết Lộ Kim Từ là một người rất nhạy cảm, không thích để lộ vết sẹo của mình nên nàng rất thận trọng xem xét cảm xúc của hắn.
Giờ nghĩ lại, nó thật nực cười.
Nàng dời mắt đến nơi nàng bôi độc dược. Đúng vậy, tím ma thân thảo đang làm hắn đau đớn.
Nghĩ tới đây, Huy Nguyệt tùy ý nói: “Cố lên.”
Tuy chỉ là một câu ngắn nhưng giác quan của tu sĩ luôn nhạy bén, Chu Thích dường như được uống máu gà, không còn do dự nữa, hắn dùng kiếm đâm mạnh.
Lộ Kim Từ nắm chặt chuôi kiếm, nhìn Tống Huy Nguyệt.
Huy Nguyệt chợt nhớ tới kiếp trước, trước khi Lộ Kim Từ lên đài, nàng đã nói dù không thể tận mắt nhìn thấy nhưng cũng sẽ âm thầm cổ vũ hắn.
Thôi nào... lúc đó sự quan tâm của nàng là cho chó ăn thật rồi.
Nàng thở dài, đột nhiên phát hiện Lộ Kim Từ không có ý định trốn tránh, không biết tự lượng sức mình.
Nàng thậm chí có thể nghĩ đến cảnh Lộ Kim Từ sẽ gục xuống trong giây tiếp theo.
Nhưng vào lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, Lộ Kim Từ duỗi hai ngón tay nhợt nhạt, kìm chặt lưỡi kiếm của Chu Thích.
Mọi người có mặt đều hít một hơi vì họ biết rằng chênh lệch thực lực giữa hắn và Chu Thích rất lớn.
Diên Nhi bưng tách trà cho nàng, Huy Nguyệt nhấp một ngụm rồi đập mạnh xuống bàn.
Không thể nào, kiếp trước rõ ràng không phải như thế này.
Hắn đỡ được nhát kiếm đó sao?
Nhưng điều bất ngờ hơn nữa vẫn chưa đến.
Lộ Kim Từ nắm lấy trường kiếm bằng tay trái và xoay người đâm liên tiếp nhiều nhát. Tuy có vẻ lộn xộn nhưng đều đánh trúng chỗ trí mạng, rất ác độc. Tiên Sơn quang minh lỗi lạc hiếm khi ra tay theo cách bạo lực như vậy, ngay cả đại trưởng lão cũng cau mày.
Chu Thích lùi về phía sau, áo bào của hắn bị kiếm đâm thủng vài lỗ, nhưng chiêu thức của Lộ Kim Từ càng ngày càng hung hãn, không hề nương tay.
“Chuyện gì vậy?”
“Hắn bị kí©h thí©ɧ gì vậy? Vì sao hắn càng ngày càng hung hăng?”
“Nếu họ tiếp tục chiến đấu, sẽ có người chết.”
Sao có thể...
Tím ma thảo sao có thể không phát huy tác dụng?
Huy Nguyệt cẩn thận quan sát động tác của Lộ Kim Từ, chiêu thức này nàng chưa từng thấy trước đây, nó hoàn toàn khác với những gì xảy ra trên đài ở kiếp trước.