Chương 2.2: Ngươi phải chết

Huy Nguyệt vùng ra khỏi tay hắn và nhìn thoáng qua vấn tóc màu trắng trong bùn. Nó là của Lộ Kim Từ nhưng giờ nó đã bị giẫm nát rất bẩn.

Tống Huy Nguyệt nheo mắt, nhặt vấn tóc dưới đất đưa cho hắn: “Lộ Kim Từ, ngươi hung dữ như vậy không ai thích đâu.”

Hắn, Lộ Kim Từ, luôn coi sự chân thành như bùn, vậy hãy để hắn cảm nhận cảm cảm giác của nàng.

Hai đầu vấn tóc bị gió thổi cuốn vào tóc Huy Nguyệt, nàng cảm thấy buồn nôn không thể giải thích được.

Kiếp trước, nàng tốt bụng nhặt vấn tóc giúp hắn nhưng lại bị hắn đẩy ngã xuống đất. Hắn trước đây thật sự là một kẻ ác độc, không có chút cảm kích nào.

Huy Nguyệt siết chặt tay.

Ánh mắt Lộ Kim Từ kiên định nhìn nàng: “Ta biết ngươi đến đây để xem trò cười, buổi tối ngươi không có việc gì làm sao? Cút khỏi đây đi.”

Hắn giật lấy vấn tóc trong tay Huy Nguyệt và bóp nát như bóp đầu của Tống Huy Nguyệt.

Ánh mắt Huy Nguyệt rất lạnh lùng, nàng vung cán gỗ đánh vào đầu gối của Lộ Kim Từ, dùng toàn lực gần như tối đa.

Đánh chết hắn!

Chiếc đèn nối với tay cầm bằng gỗ đung đưa, xua đuổi lũ bướm đang bay nhốn nháo dưới bóng đèn.

Lộ Kim Từ cảm giác được một lực tác động lên đầu gối, bịch một tiếng ngã xuống đất. Đầu gối xuất hiện vết bầm tím, màn đêm quá yên tĩnh, mơ hồ nghe được vài tiếng côn trùng.

Thiếu niên hung dữ muốn đẩy nàng xuống đất và xé nàng thành từng mảnh.

Huy Nguyệt từ từ buông tay ra, vấn tóc của hắn từ từ rơi xuống đất như một chiếc lá bị bỏ rơi. Nàng nhìn hắn với nụ cười trên môi, trong mắt hiện lên một tia hận ý khó thấy.

Lộ Kim Từ choáng váng. Những vết thương đã đóng vảy lại rỉ máu.

Hắn run rẩy nhặt vấn tóc lên, cuộn tròn người lại rồi run rẩy. Nghe nói vấn tóc do mẫu thân hắn để lại.

Huy Nguyệt nhất thời ngơ ngác, hận ý trong mắt hắn giống hệt như Ma Vương kiếp trước khiến nàng lập tức tỉnh lại.

Nàng không được thông cảm, chỉ hận thôi.

Lộ Kim Từ ngẩng đầu: “Tại sao?”

Huy Nguyệt hỏi lại: “Tại sao?”

Nàng nhìn hắn, rõ ràng hắn đang ở độ tuổi đẹp nhất nhưng lại có vóc dáng gầy gò như ngọn đèn héo.

Mái tóc đen và những vết vảy đẫm máu dính chặt trên mặt làm cho Huy Nguyệt không thấy được biểu cảm của Lộ Kim Từ.

“Sao ngươi lại làm vậy với ta?” Lộ Kim Từ hỏi, vẻ mặt đầy khó hiểu.

Tại sao?

Phần thưởng cho việc kiếp trước nàng đối xử tốt với hắn là hắn san bằng Tu Chân giới và tắm máu tất cả các tiên môn. Từ đó trở đi, Trường Hằng Tiên Sơn không còn có thể ngẩng cao đầu trước mặt thiên hạ nữa.

Lộ Kim Từ, ngươi thật sự lương thiện sao?

Giọng nàng trở nên lạnh lùng: “Không phải ngươi rất tò mò tại sao mọi người đều ghét ngươi sao? Vậy để ta nói cho ngươi biết lý do. Người ta thường nói ngươi có rất nhiều đức tính mà một quân tử không nên có. Ngươi không biết lễ phép, không có sự thông cảm, và ngươi coi sự chân thành của người khác như bùn!”

Nàng nghĩ hắn sẽ cảm thấy tội lỗi và cảm thấy điều gì đó khi nghe nàng nói vậy nhưng Lộ Kim Từ chỉ dùng đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào nàng, không chớp mắt và không hề dao động.

Hắn dường như đã nghe thấy một câu truyện hài, trong mắt hắn đầy vẻ tà ác, hắn cắn vào tay hắn như một tiểu tử hung hãn.

Huy Nguyệt chưa bao giờ muốn gϊếŧ hắn nhiều như lúc này, nhưng Lộ Kim Từ hiện tại rất yếu, tu vi của hắn đủ để một phàm nhân đối phó.

Nàng đã kìm nén ý định gϊếŧ người.

Lộ Kim Từ chợt cười: “Ta không biết những thứ đó, ngươi dạy ta đi.”

Hắn xứng đáng ư?

Huy Nguyệt lạnh lùng nói: “Các trưởng lão đã dạy.”

“Ồ, ý ta không phải vậy...”

Hắn ngoắc tay ra hiệu cho Huy Nguyệt tới gần.

Hắn đang giở trò gì vậy?

Huy Nguyệt do dự một lát, sau đó cúi người xuống, sốt ruột liếc nhìn hắn và ra hiệu cho hắn nói nhanh. Bóng dáng của thiếu niên trước mặt giống như một ngọn núi, che khuất ánh trăng, nàng nghiêng tai, ngay tại vị trí cằm của Lộ Kim Từ.

Lộ Kim Từ ngồi trên một tảng đá, bình tĩnh buộc tóc cho nàng. Vấn tóc bay trong gió, chạm vào tai Huy Nguyệt vài lần.

Lộ Kim Từ đột nhiên đặt tay lên sau đầu nàng, cười nói nhỏ vào tai nàng: “Ý ta chính là, gϊếŧ sạch bọn họ.”

Bàn tay đang luồn vào tóc nàng lập tức siết chặt khiến da đầu nàng tê dại.

Huy Nguyệt đẩy hắn ra, cầm đèn muốn ném vào mặt hắn.

Di chứng do vết thương trong Băng Động để lại phát tác đúng lúc, khuỷu tay nàng run lên, suýt nữa thì làm rơi đèn. Huy Nguyệt ôm ngực thở hổn hển, tim đau nhức.

Lộ Kim Từ thờ ơ nhìn nàng, hắn nhếch môi cười vô hại, như thể hắn chỉ là một tiểu tử nhà bên bình thường.

Hóa ra tâm lý của hắn đã bị bóp méo từ lâu, nàng không thể để hắn thành công.

Huy Nguyệt bình tĩnh lại, dùng hết sức tát hắn một cái và nói: “Hết thuốc chữa.”

Khóe miệng Lộ Kim Từ chảy máu. Hắn cười nhìn nàng, ánh mắt dần dần chuyển sang chán ghét.

Hắn chế nhạo: “Ta khuyên ngươi không nên đa cảm, Tống Huy Nguyệt. Ngươi cho rằng mình rất cao thượng phải không? Muốn cứu rỗi tất cả?”

“Đồ đạo đức giả.”

Hắn luôn bị bao phủ bởi những chiếc gai khiến người ta chảy máu.

Thứ lòng lang dạ sói như hắn, nàng còn cho rằng kiếp trước hắn không phải là người như vậy sao?

Vết thương cũ ngày càng đau đớn, người nàng mềm nhũn và lạnh lẽo. Hàn độc đã làm nàng khó chịu hơn một tháng nay sắp phát tác lại. Nàng cần quay về ngay.

Coi như nay hắn may mắn.

Trán Huy Nguyệt phủ một lớp mồ hôi mỏng, nàng lẩm bẩm: “Ta sẽ không làm vậy nữa.”

Nàng đứng dậy, Lộ Kim Từ đột nhiên nắm lấy đèn l*иg không cho nàng rời đi.

Hắn đã nhận ra? Huy Nguyệt căng thẳng, hạ mắt xuống nhìn vết nứt ngày càng rõ ràng trên tay cầm gỗ. Điên rồi, một chiếc đèn l*иg cũng không giữ được.

Ánh trăng soi trên hàng tre xanh năm nay thật trong sáng dịu dàng.

Nàng dùng sức mở khớp ngón tay của hắn, không chút luyến tiếc: “Ta đến đây chỉ để nói rằng ta không cứu ngươi nữa.”

Nàng lãng phí đủ thời gian cho hắn rồi, nàng thật sự không làm điều đó nữa.

Huy Nguyệt quay người rời đi, để lại Lộ Kim Từ lảo đảo đứng dậy rồi ngã xuống đất.

Bộ quần áo trắng mỏng manh như đôi cánh ve sầu dưới ánh trăng, viền ánh bạc lung linh. Nàng chạy như bay, đẹp như con bướm vỗ cánh, như ánh trăng trắng sáng. Dường như nàng đã đến khúc ngoặt. Nàng hơi nghiêng đầu, đôi khuyên tai màu đỏ lắc lư từ bên này sang bên kia, giống như một giọt máu chảy ra từ trái tim Lộ Kim Từ. Nó lạnh và đau.

Huy Nguyệt nghe được tiếng động thì quay đầu lại nhìn, cảm thấy nhìn hắn thật lãng phí.

Lộ Kim Từ ngã xuống vũng máu, cả người bị bóng tối bao phủ.

Thật không may. Tên Ma Vương này dù có đứng vững thế nào cũng không thể đứng dậy được.