Thiếu niên ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói này.
Huy Nguyệt vứt bỏ khăn trùm đầu, giẫm mạnh lên "người giấy" áo đỏ, nàng thật sự không thể nói ra lời cứu ta.
Hắn không có lương tâm, lương tâm của hắn đến từ đâu?
Nàng trang điểm, mặt dây chuyền vàng đung đưa trên hỷ phục của nàng khiến hắn ngây ngốc tại chỗ.
"Sao người lại ở đây?"
Vẻ mặt của thiếu niên mờ mịt, hắn dường như nghĩ rằng nàng đã bị các sư huynh đưa về Trường Hành Tiên Sơn.
Huy Nguyệt vẫn còn oán hận chuyện vừa xảy ra, nàng suy nghĩ cẩn thận, Lộ Kim Từ cũng hận nàng đến mức ước gì nàng sẽ chết ở đây.
Thật sự là xui xẻo, sao người chiến thắng lại là hắn.
Mặc dù nàng trang điểm tinh xảo, nhưng vì vật lộn với đám rối giấy, mái tóc đen của nàng đã bị xoã tung, trâm rơi xuống đất, cả người giống như một con chim sẻ nhỏ bị gió thổi bay lảo đảo, hai tay nàng đang nắm chặt “con rối giấy” áo đỏ, không thể thả nó ra trong một thời gian.
Lộ Kim Từ đột nhiên dẹp đi vẻ u ám trên mặt, mỉm cười nói với Huy Nguyệt: "Người chờ chút, ta sẽ đi tìm người giúp đỡ."
Đó cũng là điều nàng đã nói khi nàng đẩy hắn xuống Rừng Cấm ngày hôm đó.
Huy Nguyệt tức giận đến mức ngứa ngáy, Lộ Kim Từ nhất định phải chết không toàn thân.
Xem ra vẫn phải dựa vào chính mình, phải tìm cách đưa thứ này đến bên cạnh Lộ Kim Từ.
Lúc này, "con rối giấy" áo xanh nhân cơ hội nhảy dựng lên, hung ác nói với Lộ Kim Từ: "Tiểu tử thối, ngươi xong rồi! Ngươi dám khıêυ khí©h chủ nhân của chúng ta, ngươi không tự nhìn vào gương mà nhìn đức hạnh chua xót đáng thương của ngươi đi, ngươi thật tồi tàn, cha đã chết và mẫu thân cũng đã chết, ngươi biết điều thì mau ra khỏi đây và đừng gây rắc rối nữa, nếu không chủ nhân của chúng ta sẽ làm một chiếc đèn l*иg bằng da của ngươi!”
Nó vốn định giúp bắt Huy Nguyệt nhưng lại phát hiện ánh mắt của Huy Nguyệt rất đáng thương khi nhìn hắn.
Ồ, tự mình tìm đường chết thì không thể đổ lỗi cho người khác.
Cha và mẫu thân là điều cấm kỵ nhất đối với Lộ Kim Từ.
Kiếp trước, vào dịp Trung thu, Huy Nguyệt thấy các đệ tử khác của Tiên Sơn về nhà chỉ có Lộ Kim Từ ngồi một mình dưới trăng nhìn vết thương.
Thấy vậy, nàng mang bánh trung thu cho Lộ Kim Từ, ngày thường không ai đối xử tốt với hắn, hắn cũng không có bằng hữu ở các môn phái khác, có lẽ nhà hắn ở quá xa nên không thể gửi bánh trung thu cho hắn, vì vậy nàng mang bánh cho hắn, hy vọng hắn sẽ vơi đi nỗi buồn.
Lúc đó, nàng chỉ vô tình hỏi cha nương hắn đang ở đâu, Lộ Kim Từ lập tức dữ tợn, ném chiếc bánh trung thu nàng đưa xuống đất.
Sau này, nàng mới biết hắn là cô nhi, nghĩ lại, nàng cảm thấy thật có lỗi.
Nhưng đây không phải là cái cớ để hắn chà đạp lòng người!
Ác quỷ vẫn là ác quỷ, sự tàn nhẫn và bướng bỉnh trong xương cốt không bao giờ có thể thay đổi được.
Đúng như dự đoán, ánh mắt Lộ Kim Từ trở nên lạnh lẽo.
Huy Nguyệt vội nhấc đèn dầu trên bàn trang điểm lên, đập vào cánh tay đang duỗi ra của "con rối giấy", sau một tiếng nổ, cánh tay nó đỏ bừng sưng vù như bị nhúng nước sôi.
Rất nhiều chất nhầy màu xanh lá cây chảy ra từ khu vực nơi dầu đèn đốt cháy, nhiều con giòi trắng như tuyết bò ra.
"Tiểu tiện nhân! Ngươi xong rồi!”
"Con rối giấy" cười khổ sở, mái tóc của nó tung bay trong cơn giận dữ.
Huy Nguyệt giữ chặt góc bàn, thở hổn hển, Lộ Kim Từ đâu?
Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn: "Tìm chết!”
Ngọn đèn dầu vỡ vụn trên mặt đất dần trở thành một ngọn lửa dữ dội, ánh mắt lạnh lẽo của Lộ Kim Từ phản chiếu dưới ánh lửa, nhưng điều này không đáng sợ bằng thanh kiếm trong tay hắn, kiếm của hắn hoà vào ngọn lửa.
Ban đầu, nàng định bỏ lại Lộ Kim Từ, dự định tự cứu mình, ai ngờ đám rối giấy này lại khıêυ khí©h Lộ Kim Từ.
Thật ngu xuẩn, Huy Nguyệt nhân cơ hội này chạy ra khỏi chỗ này.
Ngay khi nàng vừa bước chân phải ra, ánh sáng lạnh lẽo của một thanh kiếm lóe lên trước mắt nàng, nàng vô thức giơ tay lên để chặn nó, nàng ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Tay nàng buông xuống, máu bắn tung tóe vào mặt nàng.
Huy Nguyệt vô thức nhìn xuống, nửa người dưới của "con rối giấy" áo xanh vẫn đang quỳ trên mặt đất, thân trên lăn đến góc, ngọn lửa vừa rồi biến mất không dấu vết trong một cái búng tay.
Thấy vậy, sắc mặt con rối giấy áo đỏ thay đổi kịch liệt, nó biến mất tại chỗ.