Hai con rối nắm lấy tay Huy Nguyệt, tay nàng bị giữ chặt, não bộ quay cuồng: “Chờ đã!”
“Tiểu nương tử sao thế?”
Hai con rối vừa nói vừa không ngừng kéo Huy Nguyệt vào trong khách điếm Hoàng Tuyền, đẩy nàng đến trước để gương trang điểm và bắt đầu thay hỷ phục.
“Ta đã có lang quân, có lẽ chủ nhân của các người cần tìm người khác.”
Nàng nói mà mặt không đỏ tim không đập, lặng lẽ quan sát xung quanh, hoa bỉ ngạn mọc đầy ở khe hở trên sàn nhà và tường như một đám lửa đang cháy. Khách ở đây có làn da nhăn nheo và khô héo, màu xám xanh như vỏ tường, tuy họ mặc trang phục bình thường nhưng nhìn là biết không phải người bình thường.
Tại sao nàng lại xui xẻo như vậy?
Huy Nguyệt cảm thấy mình quá xui xẻo, trong khi nàng ngồi trước gương, “con rối giấy” lại lấy ra một chiếc gương nhỏ, nàng nghe thấy đối phương cười lạnh: “Gϊếŧ là được, trên đời này chưa có ai dám đối đầu với chủ nhân của ta! Đừng nói là phàm nhân, những tu sĩ thấy chủ nhân của ta cũng sợ hãi!”
Huy Nguyệt chợt lạnh sống lưng, thử thăm dò: “Nếu các người muốn ta gả cho chủ nhân của các người, cũng nên cho ta biết đối phương là ai chứ?”
Một “con rối giấy” mặc áo đỏ dường như bị nàng nói động, lúc này một “con rối giấy” mặc áo xanh đặt gương nhỏ trước mặt Huy Nguyệt: “Người đẹp trai này chính là lang quân của ngươi?”
Huy Nguyệt nhìn kỹ, trong gương, thiếu niên mặc đồ đen đang cầm phù giấy đẩy lùi một đám tiểu quỷ, vị trí đúng là nơi nàng vừa ở. Hắn khinh thường nhìn đám tiểu quỷ xông lên, phù giấy liên tục ném vào mặt chúng, nổ tung ra đầy chất nhầy ghê tởm.
Cách đánh tàn bạo như vậy ngoài Lộ Kim Từ ra còn ai nữa?
Huy Nguyệt nắm chặt gương, chăm chú nhìn phù giấy trong tay Lộ Kim Từ, hắn điên rồi phải không, lại dám dùng Huyết phù?
Tu sĩ thường dùng phù để tiêu diệt, dùng máu tuy hiệu quả hơn nhưng khí tức rất nặng, dễ bị phản phệ, đã bị cấm.
Hắn chưa nhập ma mà đã bắt đầu sử dụng cấm thuật rồi?
“Con rối giấy” mặc áo xanh thấy vậy cười lạnh: “Ta nói rồi mà, quả nhiên quen biết!”
Huy Nguyệt cười nói: “Ừ, là hắn. Nhưng như các người thấy, hắn là tu sĩ, hắn nói với ta sẽ gϊếŧ sạch tất cả ma quái trên thế gian, nếu chủ nhân của các người là ma tu thì tốt nhất nên biết điều.”
Chiêu này rất hiệu quả, “con rối giấy” mặc áo đỏ tức giận đến phát điên: “Hắn là cái thá gì! Chủ nhân của ta…”
“Con rối giấy” mặc áo xanh trừng mắt nhìn nàng, hung dữ nói với Huy Nguyệt: “Thế à? Ta đây sẽ lấy đầu của hắn làm sính lễ.”
Tốt lắm, Huy Nguyệt kiềm chế sự ghê tởm, lạnh lùng nhìn thiếu niên trong gương, nhất định phải lấy được!
Một cơn gió lạnh thổi qua, “con rối giấy” mặc áo xanh lập tức biến mất tại chỗ, chỉ còn lại “con rối giấy” mặc áo đỏ trước gương đang chải tóc dài cho nàng, bàn tay lạnh lẽo vuốt ve từng sợi tóc, Huy Nguyệt nhìn gương xám xịt trước mặt trong khi cổ cứng đờ, nổi da gà.
Nàng chưa bao giờ trải qua chuyện này trong kiếp trước, phải nhanh chóng nghĩ cách thoát thân.
Nàng chưa từng nghe nói đến bí ẩn ẩn giấu của thị trấn này, rõ ràng đây là thị trấn của nhân loại nhưng lại xuất hiện ma tu, khách điếm Hoàng Tuyền… Hình như khá quen thuộc, nàng đột ngột ngẩng đầu.
Trong gương phủ bụi hiện lên gương mặt xinh đẹp của nàng, không thể che giấu sự kinh ngạc.
Nàng nhớ ra chủ nhân đó là kẻ thần kinh nào rồi!
Ngay khi “con rối giấy” mặc áo đỏ cắm trâm vàng vào tóc nàng, một tiếng nổ lớn vang lên, một luồng gió mạnh như có sức mạnh hủy diệt tràn vào.
Cửa sổ lập tức bị thổi bay, “con rối giấy” mặc áo đỏ sợ nàng chạy trốn, giữ chặt vai nàng, che chắn sau lưng, quát: “Dám xông vào địa bàn của chủ nhân!”
Giọng nói vừa dứt, một bóng xanh lao vào, tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất.
Huy Nguyệt nhìn kỹ, thiếu niên mặc đồ đen đang đứng trên người nó, đè nát khuôn mặt nó, tà áo bay lượn gần như hòa vào bóng tối xung quanh, đuôi ngựa cuộn lên bay lượn trong bụi bẩn.
Hắn đặt kiếm lên yết hầu của đối phương, vẻ mặt lạnh lùng và khinh thường, khóe môi nhếch lên: “Ta đã nói từ lâu, giả thần giả quỷ chỉ khiến các người chết không toàn thây.”
Nàng còn nghĩ nó mạnh đến mức ngay cả Lộ Kim Từ cũng không thể gϊếŧ được.
Huy Nguyệt bỏ cánh tay đang che mắt xuống, hai mắt đột nhiên đỏ lên, "người giấy" áo đỏ trùm khăn trùm đầu che đầu nàng, kéo cánh tay nàng lạnh lùng nói: "Đi!"
Huy Nguyệt tất nhiên không muốn cùng nó đi gặp một tên thần kinh khác, vì vậy nàng nghiến răng và hét lên: "Lộ Kim Từ!”