Chương 7.3: Muốn ta chết đến vậy sao?

Huy Nguyệt hạ bàn tay đang bảo vệ mình xuống, khóe mắt nhìn thấy cha đang niệm chú.Trái lại, Lộ Kim Từ cắn tay, không hề hoảng sợ trước sự việc lớn như vậy.

Hắn xòe tay ra, tấm thẻ có tên hắn bay ra khỏi tay hắn và bay lên tòa tháp cao ở trung tâm Thận Hành Đường, ngay khi mọi người chưa hiểu được hắn đang toan tính điều gì. Thẻ lơ lửng trên ngọn tháp, ở đầu ngọn đèn đỏ đang trườn lên trên, tham lam hấp thụ ánh sáng đỏ.

Thận Hành Đường trong giây lát im lặng như chết.

Chưởng môn ngừng niệm chú, vẻ mặt ông ấy trở nên kỳ quái.

“Cái quái gì vậy? Hắn nhận nhiệm vụ vào lúc này?”

“Ta có nhìn nhầm không? Lộ Kim Từ thực sự đã nhận một nhiệm vụ có cấp bậc cao, cấp đại hung!”

“Hắn không cần mạng sao? Sao hắn dám nhận một nhiệm vụ như vậy?”

“Không biết tự lượng sức mình, ngay cả khi chỉ để tránh hình phạt cũng không đến mức toi mạng!

Trong Tiên Sơn có một quy định: nếu nhận nhiệm vụ cấp đại hung sẽ được miễn mọi hình phạt, thậm chí có thể tự do đi lại trong môn phái trước khi thực hiện nhiệm vụ, đồng thời sẽ được cung cấp phúc lợi tốt nhất.

Vì những nhiệm vụ cấp đại hung luôn gắn liền với cái chết và không ai có thể sống sót trở về.

Hắn điên mới tự đào hố chôn mình.

Thiếu niên đứng giữa cơn bão, mái tóc đuôi ngựa cao tung bay trong gió, trên tay cầm một tấm thẻ màu đỏ nhấp nháy, ánh sáng như máu bò trên các đốt ngón tay trông như đẫm máu.

Lộ Kim Từ treo thẻ ở thắt lưng mà không hề nhìn vào nó.

Hắn quay lại nhìn Huy Nguyệt và nói: “Bây giờ người có định ngăn cản ta lại không?”

Nụ cười của thiếu niên trông rất tươi sáng, nhưng lại lộ ra một chút lạnh lùng cố ý hay vô ý, vô tình khıêυ khí©h nàng.

Huy Nguyệt thậm chí còn muốn tiến lên và bóp chết hắn, nhưng nàng đã bị Diên Nhi và một nhóm đệ tử ngăn cản. Nàng nổi tiếng bình tĩnh ở Trường Hằng Tiên Sơn nhưng lại nhiều lần mất bình tĩnh trước mặt Lộ Kim Từ.

Hắn thực sự đáng chết.

Lộ Kim Từ hài lòng cong môi.

Diên Nhi thì thầm: “Tiểu thư, đừng nóng lòng. Nô tỳ và hắn nhận chung nhiệm vụ, nô tỳ sẽ không tha cho hắn.”

Nàng ấy tưởng đó là một sự an ủi, nhưng Huy Nguyệt lập tức siết chặt tay mình.

Thật trùng hợp, nhiệm vụ cấp đại hung chính là Thiên Sơn!

Lộ Kim Từ có thể chết ở Thiên Sơn nhưng Diên Nhi thì không.

Huy Nguyệt nhìn vào mắt nàng ấy và nói: “Ngươi không được đến Thiên Sơn, bởi vì...”

Diên Nhi chỉ nghĩ là Huy Nguyệt không muốn nàng ấy rời đi nên cười nói: “Tiểu thư! Không sao đâu, nô tỳ sẽ là người đầu tiên ở Tiên Sơn hoàn thành nhiệm vụ cấp đại hung. Khi nô tỳ trở về, tiểu thư có thể tu luyện rồi! Tiểu thư muốn loại kiếm nào, muốn đặt cho nó cái tên gì?”

Huy Nguyệt nắm chặt tay: “Không phải, ngươi ta nghe ta nói…” Nàng ngừng lại.

Diên Nhi bối rối: ”Tiểu thư, tiểu thư muốn nói gì?”

Huy Nguyệt không nói nên lời trong giây lát, nàng không biết giải thích những gì đã xảy ra ở kiếp trước như thế nào. Nàng rơi vào ngõ cụt.

Mấu chốt của kiếp này là Lộ Kim Từ vẫn còn ở đó, khả năng cao là hắn có ác ý, âm thầm ngáng chân, sẽ luôn có bóng dáng của hắn đâm sau lưng người khác.

Nàng vẫn im lặng.

Và những lời họ nói đã đến tai Lộ Kim Từ, hắn đột nhiên mỉm cười: “Ta không ngờ Tống tiểu thư lại thanh cao như vậy, ngay cả nô tỳ ngốc cũng không muốn ở lại.”

Hắn nói với giọng điệu châm biếm, Huy Nguyệt liếc hắn một cái đầy khinh bỉ, hắn có quyền gì mà xen vào, thật điên rồ, không biết lại đang phát điên gì.

Điều quan trọng là tình hình bây giờ đã đảo ngược.

Nàng không chịu nhượng bộ, nàng nói với Lộ Kim Từ: “Vậy sao, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngươi không thể quay về được sao? Ta nghe nói môi trường ở Thiên Sơn rất nguy hiểm. Lộ Kim Từ, ta khuyên ngươi nên chuẩn bị thật tốt để khi ngươi chết còn có người chịu đến nhặt xác.”

Huy Nguyệt cố ý đi vòng qua Diên Nhi và đi đến trước mặt hắn, duỗi hai ngón tay chỉ vào vai Lộ Kim Từ, đẩy mạnh hơn một chút, như thể nàng ước gì hắn sẽ chết ngay sau đó.

Nụ cười của Lộ Kim Từ cứng đờ, ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng méo mó.

Huy Nguyệt thờ ơ. Kiếp trước nàng mù nên mới cứu hắn.

Sợ bị hắn chạm vào, Huy Nguyệt rút tay ra, định rời đi, vẻ mặt Lộ Kim Từ thay đổi, hắn nắm tay nàng, dù nàng cố gắng thế nào cũng không thoát ra được.

Nàng cảm thấy tay đối phương không chỉ thô ráp mà còn lạnh lẽo, giống như không có nhiệt độ cơ thể vậy. Chẳng lẽ tay người bình thường lạnh như vậy sao?

Lộ Kim Từ khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, cúi nhìn biểu cảm chán ghét của Huy Nguyệt. Hắn liếʍ vệt máu đỏ nơi khóe môi, tà ác nói: "Người còn muốn ta chết à? Vậy thử xem.”

Câu cuối cùng rất trầm, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.

“Thử xem sau này người có chịu nổi sự trả thù của ta không.”