Chương 7.2: Nhiệm vụ cấp đại hung

Diên Nhi kéo tay áo kéo Huy Nguyệt làm cho nàng thoát khỏi dòng suy nghĩ, nàng ấy lo lắng đỡ Huy Nguyệt: “Tiểu thư sao vậy? Tiểu thư thấy khó chịu sao? Tiểu thư cần đến Hồi Xuân Đường để các trưởng lão khám qua. Tiểu thư yên tâm, mấy ngày nữa nô tỳ sẽ đi tìm Thiên Sơn Băng Tủy cho tiểu thư. Đến lúc đó, tiểu thư có thể tu luyện rồi, đến lúc đó, dù có thêm mười Lộ Kim Từ thì cũng không cần sợ hãi.”

Nàng ấy nhìn về phía các đệ tử: “Đứng ngây ra đó làm gì! Mau kéo hắn ta đến Băng Động.”

Thiên Sơn Băng Tủy!

Huy Nguyệt nắm bắt được từ mấu chốt trong lời nói của nàng ấy, sao nàng có thể quên chuyện quan trọng như vậy.

Cha nàng đã cố gắng hết sức để chữa lành linh cốt bị gãy của nàng trong vài năm qua, cách đây không lâu, ông ấy biết được tin tức về Thiên Sơn Băng Tủy, ông ấy vui mừng rồi lại buồn bã.

Băng Tủy là báu vật hiếm có trong mười ngàn năm qua, những tác dụng tuyệt vời được ghi lại trong sách cổ của Quan Quan thật đáng kinh ngạc. Băng Tủy chỉ tồn tại trong tin đồn và chưa thực sự được người ta sở hữu, vì nó chỉ mọc ở giữa lòng vùng đất lạnh, quanh năm phủ đầy tuyết dày, tuyết lở và bão tuyết hoành hành, nơi đó là một bãi tha ma nổi tiếng ở Tu Chân giới.

Biết chuyến đi này nguy hiểm nhưng cha nàng vẫn cử người đi.

Diên Nhi là một trong những người đó, trong chuyến đi đó, gần như toàn bộ quân đội đã bị tiêu diệt. Người đệ tử duy nhất còn sống sót khi được tìm thấy đã phát điên và sống trong cơn cuồng loạn suốt quãng đời còn lại.

Nàng nghẹn ngào, dù có được tái sinh nhưng cô cũng không thể quên được cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng khi nhận được tin bọn họ chết vào ngày hôm đó.

“Tiểu thư, tiểu thư! Tiểu thư sao vậy?”

Diên Nhi rất quan tâm đến tiểu thư, nàng ấy nhìn kẻ chủ mưu với đôi mắt muốn cắt hắn thành từng mảnh.

Huy Nguyệt nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng ấy, khóe mắt nàng vô thức ươn ướt.

“Đừng đến Thiên Sơn.”

Giọng nàng khàn khàn, Diên Nhi còn chưa nghe rõ, đã bị tiếng hét từ ngoài cửa cắt ngang.

“Lộ Kim Từ, bây giờ chuyện đã rõ, ngươi còn chưa chịu đầu hàng ư!”

Sự chú ý của hai người đều đổ dồn về phía bọn họ. Lộ Kim Từ đánh gục các đệ tử bắt giữ hắn, dùng tay không đánh bật thanh kiếm của Chu Thích ra khỏi cổ mình.

Thanh kiếm loảng xoảng rơi xuống đất, vẻ mặt hắn đầy khıêυ khí©h: “Ta nói, tướng bại trận nên biết xấu hổ.”

Thiếu niên đối mặt với vài lưỡi kiếm lấp lánh, sát khí dâng trào trong mắt, hắn vung cổ tay triệu hồi vài thanh kiếm bằng giấy bùa.

Vô pháp vô thiên!.

Huy Nguyệt là người đầu tiên hét lên: “Ngăn hắn lại.”

Cùng với những tiếng nổ lách tách, những vệt lửa thổi bay các đệ tử đang chuẩn bị lao về phía trước, hất tung họ ra khỏi mặt đất. Sóng nhiệt quét qua bốn bức tường và tấm thẻ rơi xuống đất. Cha nàng vẫn còn ở đây, sao hắn dám kiêu ngạo!

Huy Nguyệt hạ bàn tay đang bảo vệ mình xuống, khóe mắt nhìn thấy cha đang niệm chú.

Trái lại, Lộ Kim Từ cắn tay, không hề hoảng sợ trước sự việc lớn như vậy.

Hắn xòe tay ra, tấm thẻ có tên hắn bay ra khỏi tay hắn và bay lên tòa tháp cao ở trung tâm Thận Hành Đường, ngay khi mọi người chưa hiểu được hắn đang toan tính điều gì. Thẻ lơ lửng trên ngọn tháp, ở đầu ngọn đèn đỏ đang trườn lên trên, tham lam hấp thụ ánh sáng đỏ.

Thận Hành Đường trong giây lát im lặng như chết.

Chưởng môn ngừng niệm chú, vẻ mặt ông ấy trở nên kỳ quái.

“Cái quái gì vậy? Hắn nhận nhiệm vụ vào lúc này?”

“Ta có nhìn nhầm không? Lộ Kim Từ thực sự đã nhận một nhiệm vụ có cấp bậc cao, cấp đại hung!”

“Hắn không cần mạng sao? Sao hắn dám nhận một nhiệm vụ như vậy?”

“Không biết tự lượng sức mình, ngay cả khi chỉ để tránh hình phạt cũng không đến mức toi mạng!

Trong Tiên Sơn có một quy định: nếu nhận nhiệm vụ cấp đại hung sẽ được miễn mọi hình phạt, thậm chí có thể tự do đi lại trong môn phái trước khi thực hiện nhiệm vụ, đồng thời sẽ được cung cấp phúc lợi tốt nhất.

Vì những nhiệm vụ cấp đại hung luôn gắn liền với cái chết và không ai có thể sống sót trở về.

Hắn điên mới tự đào hố chôn mình.

Thiếu niên đứng giữa cơn bão, mái tóc đuôi ngựa cao tung bay trong gió, trên tay cầm một tấm thẻ màu đỏ nhấp nháy, ánh sáng như máu bò trên các đốt ngón tay trông như đẫm máu.

Lộ Kim Từ treo thẻ ở thắt lưng mà không hề nhìn vào nó.

Hắn quay lại nhìn Huy Nguyệt và nói: “Bây giờ người có định ngăn cản ta lại không?”

Nụ cười của thiếu niên trông rất tươi sáng, nhưng lại lộ ra một chút lạnh lùng cố ý hay vô ý, vô tình khıêυ khí©h nàng.

Huy Nguyệt thậm chí còn muốn tiến lên và bóp chết hắn, nhưng nàng đã bị Diên Nhi và một nhóm đệ tử ngăn cản. Nàng nổi tiếng bình tĩnh ở Trường Hằng Tiên Sơn nhưng cô lại nhiều lần mất bình tĩnh trước mặt Lộ Kim Từ.

Hắn thực sự đáng chết.

Lộ Kim Từ hài lòng cong môi.

Diên Nhi thì thầm: “Tiểu thư, đừng nóng lòng. Nô tỳ và hắn là chung nhiệm vụ, nô tỳ sẽ không tha cho hắn.”

Nàng ấy tưởng đó là một sự an ủi, nhưng Huy Nguyệt ngay lập tức siết chặt tay mình.

Thật trùng hợp, nhiệm vụ cấp đại hung chính là Thiên Sơn!

Lộ Kim Từ có chết ở Thiên Sơn nhưng Diên Nhi thì không.

Huy Nguyệt nhìn vào mắt nàng và nói: “Ngươi không được đến Thiên Sơn, bởi vì...”

Diên Nhi chỉ nghĩ là Huy Nguyệt không muốn nàng ấy rời đi nên cười nói: “Tiểu thư! Không sao đâu, nô tỳ sẽ là người đầu tiên ở Tiên Sơn hoàn thành nhiệm vụ cấp đại hung. Khi nô tỳ trở về, tiểu thư có thể tu luyện rồi! Tiểu thư muốn loại kiếm nào, muốn đặt cho nó cái tên gì?”

Huy Nguyệt nắm chặt tay: “Không phải, ngươi ta nghe ta nói…” Nàng ngừng lại.

Diên Nhi bối rối: ”Tiểu thư, tiểu thư muốn nói gì?”

Huy Nguyệt không nói nên lời trong giây lát, nàng không biết giải thích những gì đã xảy ra ở kiếp trước như thế nào. Nàng rơi vào ngõ cụt.

Mấu chốt của kiếp này là Lộ Kim Từ vẫn còn ở đó, khả năng cao là hắn có ác ý, âm thầm ngáng chân, sẽ luôn có bóng dáng của hắn đâm sau lưng người khác.

Nàng vẫn im lặng.

Và những lời họ nói đã đến tai Lộ Kim Từ, hắn đột nhiên mỉm cười: “Ta không ngờ Tống tiểu thư lại thanh cao như vậy, ngay cả nô tỳ ngốc cũng không muốn ở lại.”

Hắn nói chuyện một cách lập dị, Huy Nguyệt đã tát vào mắt hắn. Hắn bị sao vậy? Hắn bị điên rồi.

Mấu chốt là bây giờ không dễ để lật ngược tình thế.

Nàng vẫn không chịu nhượng bộ, nàng nói với Lộ Kim Từ: “Vậy sao, sau khi hoàn thành nhiệm vụ ngươi không thể quay về được sao? Ta nghe nói môi trường ở Thiên Sơn rất nguy hiểm. Lộ Kim Từ, ta khuyên ngươi nên chuẩn bị thật tốt để khi ngươi chết còn có người chịu đến nhặt xác.”

Huy Nguyệt cố ý đi vòng qua Diên Nhi và đi đến trước mặt hắn, duỗi hai ngón tay chỉ vào vai Lộ Kim Từ, đẩy mạnh hơn một chút, như thể nàng ước gì hắn sẽ chết ngay sau đó.

Nụ cười của Lộ Kim Từ cứng đờ, ánh mắt hắn nhìn nàng vô cùng méo mó.

Huy Nguyệt thờ ơ. Kiếp trước nàng mù nên mới cứu hắn.

Sợ bị hắn chạm vào, Huy Nguyệt rút tay ra, định rời đi, vẻ mặt Lộ Kim Từ thay đổi, hắn nắm tay nàng, dù nàng cố gắng thế nào cũng không thoát ra được.

Nàng cảm thấy tay đối phương không chỉ thô ráp mà còn lạnh lẽo, giống như không có nhiệt độ cơ thể vậy. Chẳng lẽ tay người bình thường lạnh như vậy sao?

Lộ Kim Từ khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, hạ mắt xuống nhìn biểu cảm chán ghét của Huy Nguyệt. Hắn liếʍ vệt máu đỏ nơi khóe môi, tà ác nói: Người còn muốn ta chết à? Vậy thử xem.”

Câu cuối cùng rất trầm, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.

“Thử xem sau này người có chịu nổi sự trả thù của ta không.”