Chương 7.2: Nhiệm vụ cấp đại hung

Chỉ cần nói lời này, Lộ Kim Từ có thể bị trục xuất.

Nhưng trục xuất cũng vô ích thôi, nếu không trông chừng hắn, hắn sẽ nhập ma đạo, nàng vẫn phải tìm cách gϊếŧ hắn một lần và mãi mãi.

Nhưng thiếu niên này thật cũng cứng đầu, đánh mãi cũng không chết.

”Ngươi thực sự cho rằng ai cũng là phế vật sao? Vào lệnh bài thì thần thức sẽ bị tổn hại.”

Lộ Kim Từ chế nhạo, hắn không hối hận.

Huy Nguyệt siết chặt tay, hắn đang ám chỉ ai?

Mọi người có mặt đều tỏ ra không vui.

”Lộ Kim Từ, ngươi đang nói ai?”

”Ta nói tên phế vật may mắn hôm đó.”

Chu Thích cúi đầu: “Chưởng môn, người này không chỉ không biết ăn năn mà còn nói năng ngạo mạn, đệ tử mạnh dạn đề nghị trừng phạt nghiêm khắc để làm gương.”

”Đúng đúng, Chu sư huynh nói đúng! Nếu Huy Nguyệt tiểu thư xảy ra chuyện gì, hắn có thể gánh nổi sao?”

Lộ Kim Từ lạnh lùng liếc bọn họ: “Biết bản thân là phế vật thì chăm chỉ tu luyện đi, đứng đây nói mấy lời giả tạo này không cảm thấy xấu hổ sao?”

”Ngươi!”

Các đệ tử chỉ vào hắn với vẻ mặt kinh ngạc.

Hán nhếch môi, ngẩng đầu nhìn Huy Nguyệt, đôi mắt đen trắng đầy khıêυ khí©h.

”Tống tiểu thư, người có nghĩ vậy không? Tại sao người không nói cho họ biết người đã nhìn thấy gì bên trong lệnh bài đó?”

Biểu cảm của Chu Thích thay đổi.

Thật sự không biết xấu hổ. Huy Nguyệt cảm thấy Lộ Kim Từ không biết xấu hổ là gì.

Nàng sợ cha tức giận, nàng không để ý tới Lộ Kim Từ mà ôm tay cha: “Con xin lỗi, con không ngờ hắn lại như vậy...”

Vì chứng minh sự trong sạch của mình, nàng không ngại sử dụng thủ đoạn cực đoan này.

Việc hắn vô tội hay có tội có quan trọng không?

Chưởng môn ôm Huy Nguyệt và liên tục xác nhận rằng nàng không sao.

Ông ấy nghiêm khắc ra lệnh cho các đệ tử thuộc Giới Luật Đường: “Dẫn hắn đến Băng Động, trừ khi hắn chết, nếu không thì không được phép thả ra.”

Rõ ràng là cha nàng vô cùng tức giận nên đã nhốt Lộ Kim Từ trong Băng Động vô thời hạn.

Lúc trước, nàng đã đến Băng Động chịu phạt thay Lộ Kim Từ, thân thể nàng bị tổn thương suốt đời.

Kiếp này nàng sẽ báo đáp hắn gấp ngàn lần những đau khổ mà nàng đã phải gánh chịu ở kiếp trước.

Huy Nguyệt cụp mắt xuống, nhìn thấy Lộ Kim Từ run rẩy, trong lòng nàng vui mừng khôn tả.

Các đệ tử vây quanh hắn, nhưng Lộ Kim Từ cũng không thèm nhìn bọn họ, ngược lại cười với Huy Nguyệt: “Sao người không nói ra? Tống Huy Nguyệt, trái tim của người làm bằng đá sao?”

Ma Vương như hắn cũng dám hỏi câu này sao? Trái tim bằng đá chẳng phải là hắn sao?

”Nói gì cơ?” Huy Nguyệt mỉm cười: “Rõ ràng ta không nhìn thấy gì cả.”

Lộ Kim Từ giật mình, tức giận thoát khỏi đệ tử đang giữ mình, hắn đi từng bước một về phía Huy Nguyệt.

Chưa đi được mấy bước, Chu Thích mỉm cười nói: “Sư đệ, tốt nhất nên ngoan ngoãn chịu phạt đi. Nếu đệ cư xử tốt, khi cơn giận dịu bớt, chưởng môn có thể sẽ thả đệ ra ngoài sớm.”

Huy Nguyệt nhìn thoáng qua hắn ta, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm lóe lên trong mắt nàng, nàng đọc được nét mặt của mọi người.

Nàng sẽ giải quyết vấn đề với hắn ta sau.

Gạt chuyện hắn ta đã vu khống Lộ Kim Từ sang một bên, cho dù Lộ Kim Từ thực sự có làm những chuyện đó thì hắn cũng không đáng bị trừng phạt trong Băng Động.

Chắc chắn Chu Thích đã xúi giục một nhóm đệ tử nhắm vào hắn, không chỉ Giới Luật Đường mà còn cả Thận Hành Đường, thậm chí cả Hồi Xuân Đường...

Chu Thích khá tham vọng. sợ rằng việc này không chỉ nhằm vào Lộ Kim Từ mà còn có người đang xúi giục hắn tấn công Trường Hằng Tiên Sơn.

Sự suy tàn của Trường Hằng Tiên Sơn ở kiếp trước quá đột ngột.

Người đứng sau Chu Thích không đơn giản. Gia tộc hắn ta ngang hàng với Trường Hằng Tiên Sơn, tất nhiên rất khó đối phó.

Nếu không nhờ Lộ Kim Từ thì nàng đã không phát hiện ra.

Nàng phải tìm cơ hội để nhắc nhở cha.

Diên Nhi kéo tay áo kéo Huy Nguyệt làm cho nàng thoát khỏi dòng suy nghĩ, nàng ấy lo lắng đỡ Huy Nguyệt: “Tiểu thư sao vậy? Tiểu thư thấy khó chịu sao? Tiểu thư cần đến Hồi Xuân Đường để các trưởng lão khám qua. Tiểu thư yên tâm, mấy ngày nữa nô tỳ sẽ đi tìm Thiên Sơn Băng Tủy cho tiểu thư. Đến lúc đó, tiểu thư có thể tu luyện rồi, đến lúc đó, dù có thêm mười Lộ Kim Từ thì cũng không cần sợ hãi.”

Nàng ấy nhìn về phía các đệ tử: “Đứng ngây ra đó làm gì! Mau kéo hắn ta đến Băng Động.”

Thiên Sơn Băng Tủy!

Huy Nguyệt nắm bắt được từ mấu chốt trong lời nói của nàng ấy, sao nàng có thể quên chuyện quan trọng như vậy.

Cha nàng đã cố gắng hết sức để chữa lành linh cốt bị gãy của nàng trong vài năm qua, cách đây không lâu, ông ấy biết được tin tức về Thiên Sơn Băng Tủy, ông ấy vui mừng rồi lại buồn bã.

Băng Tủy là báu vật hiếm có trong mười ngàn năm qua, những tác dụng tuyệt vời được ghi lại trong sách cổ của Quan Quan thật đáng kinh ngạc. Băng Tủy chỉ tồn tại trong tin đồn và chưa thực sự được người ta sở hữu, vì nó chỉ mọc ở giữa lòng vùng đất lạnh, quanh năm phủ đầy tuyết dày, tuyết lở và bão tuyết hoành hành, nơi đó là một bãi tha ma nổi tiếng ở Tu Chân giới.

Biết chuyến đi này nguy hiểm nhưng cha nàng vẫn cử người đi.

Diên Nhi là một trong những người đó, trong chuyến đi đó, gần như toàn bộ quân đội đã bị tiêu diệt. Người đệ tử duy nhất còn sống sót khi được tìm thấy đã phát điên và sống trong cơn cuồng loạn suốt quãng đời còn lại.

Nàng nghẹn ngào, dù có được tái sinh nhưng cô cũng không thể quên được cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng khi nhận được tin bọn họ chết vào ngày hôm đó.

“Tiểu thư, tiểu thư! Tiểu thư sao vậy?”

Diên Nhi rất quan tâm đến tiểu thư, nàng ấy nhìn kẻ chủ mưu với đôi mắt muốn cắt hắn thành từng mảnh.

Huy Nguyệt nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng ấy, khóe mắt nàng vô thức ươn ướt.

“Đừng đến Thiên Sơn.”

Giọng nàng khàn khàn, Diên Nhi còn chưa nghe rõ, đã bị tiếng hét từ ngoài cửa cắt ngang.

“Lộ Kim Từ, bây giờ chuyện đã rõ, ngươi còn chưa chịu đầu hàng ư!”

Sự chú ý của hai người đều đổ dồn về phía bọn họ. Lộ Kim Từ đánh gục các đệ tử bắt giữ hắn, dùng tay không đánh bật thanh kiếm của Chu Thích ra khỏi cổ mình.

Thanh kiếm loảng xoảng rơi xuống đất, vẻ mặt hắn đầy khıêυ khí©h: “Ta nói, tướng bại trận nên biết xấu hổ.”

Thiếu niên đối mặt với vài lưỡi kiếm lấp lánh, sát khí dâng trào trong mắt, hắn vung cổ tay triệu hồi vài thanh kiếm bằng giấy bùa.

Vô pháp vô thiên!.

Huy Nguyệt là người đầu tiên hét lên: “Ngăn hắn lại.”

Cùng với những tiếng nổ lách tách, những vệt lửa thổi bay các đệ tử đang chuẩn bị lao về phía trước, hất tung họ ra khỏi mặt đất. Sóng nhiệt quét qua bốn bức tường làm các lệnh bài rơi xuống đất. Cha nàng vẫn còn ở đây, sao hắn dám kiêu ngạo như vậy!