Trên mặt Huy Nguyệt không có nét vui mừng nào dù nàng vừa thoát khỏi nguy hiểm. Trong tương lai, Lộ Kim Từ sẽ nhập ma, dù bây giờ tu vi hắn có bị hao tổn thì cũng không thay đổi được gì.
Nàng vừa định giải thích thì có tiếng ồn ào ngoài cửa. Chưởng môn cau mày: “Chuyện gì vậy?”
Diên Nhi mở cửa, tiếng khóc thảm thiết truyền vào. Tiếng khoc này khiến Huy Nguyệt nhớ đến những tiếng khóc tang tóc khi mọi người treo cổ tự vẫn.
Muộn thế này rồi, ai con đến tìm nàng?
“Ta không phục, ai cũng biết tu vi của Lộ Kim Từ thấp như thế nào? Lần này rõ ràng hắn ta gian lận để được hạng nhất, làm sao có thể thuyết phục được chúng ta? Chưởng môn phải suy nghĩ kỹ!”
Lời mở đầu này giống như sấm sét trên mặt đất, một người khác thấp giọng hét lên: “Đừng quấy rầy Huy Nguyệt tiểu thư nghỉ ngơi. Tần huynh về đi. Muốn trách thì trách huynh ấy học nghệ không tinh.”
Diên Nhi quay đầu lại và nói: “Bẩm chưởng môn, Chu Thích và các đệ tử thân truyền của tam chưởng lão đều ở đây. Họ đến để phàn nàn về việc Lộ Kim Từ gian lận để được hạng nhất trong cuộc thi đấu Tiên Sơn năm nay.”
Chưởng môn kinh ngạc: “Lộ Kim Từ... Hắn là đệ tử trưởng lão nào? Ta chưa từng nghe qua cái tên này.”
Diên Nhi trả lời: “Lộ Kim Từ là tiểu đệ tử được tìm thấy trong Rừng Cấm cùng với tiểu thư! Hắn ta không thuộc một giáo phái nào của trưởng lão, cũng không phải đệ tử nội môn, hắn ta chỉ là một tiểu đệ tử bình thường của ngoại môn.”
Lời này vừa nói ra, chưởng môn lập tức cau mày. Chu Thích là người tài năng nhất trong thế hệ trẻ ở Trường Hằng Tiên Sơn. Việc hắn thất bại dưới tay một đệ tử ngoại môn vô danh có chút kinh ngạc.
Chưởng môn ra lệnh: “Cho hắn vào.”
Tiếng bước chân như mưa rơi trên bậu cửa sổ, Huy Nguyệt mơ hồ nhìn thấy hai nam nhân qua tấm rèm. Một trong số họ là Chu Thích mà nàng nhìn thấy vào ngày thi đấu, còn người còn lại là người nói rằng mình không phục.
“Xin chưởng môn tha thứ cho sự lỗ mãng của đệ tử. Không phải là đệ tử muốn làm khó hắn, nhưng ngày thường, đệ tử và Chu sư huynh luyện tập rất nhiều, đệ tử biết rất rõ về Chu sư huynh. Tu vi của Chu sư huynh hiện tại đang ở khí đỉnh, Lộ Kim Từ giỏi lắm cũng chỉ là khí ngạch, dù hắn ta có mạnh đến đâu cũng không thể đỡ được kiếm đó!”
Quả thực, Lộ Kim Từ ở kiếp trước rõ ràng là người thua thảm hại nhất. Nhưng bây giờ hắn lại thắng, đây thật sự là điều kỳ lạ.
Chẳng lẽ, đêm đó thái độ của nàng đối với hắn đã thay đổi con người hắn sao?
Lộ Kim Từ có tính hiếu thắng rất cao và có thể dễ dàng bị kí©h thí©ɧ. Nam nhânnày có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, hắn không quan tâm đến mạng sống của mình.
Sau đó Huy Nguyệt nghe thấy giọng điệu kiên quyết của nam nhân: “Hắn gian lận.”
Chưởng môn nói: “Gian lận? Ngươi có thể cho ta biết ngày hôm đó hắn đã gian lận như thế nào trước mặt mọi người không?”
Hắn liếc nhìn Chu Thích, ngừng một chút rồi nói: “Cách đây không lâu, Chu sư huynh và hắn cùng đi làm nhiệm vụ gϊếŧ một con rồng, kết quả là huynh ấy bị trọng thương. Ai ngờ tên ác nhân Lộ Kim Từ này lại lợi dụng chuyện này, Không chỉ đoạt long châu mà còn muốn gϊếŧ người, con sói mắt trắng này làm sao có quyền ở lại Tiên Sơn nữa! Chu sư huynh còn liều mạng bảo vệ hắn trong hang động, vậy mà hắn dám cắn lại!”
Chưởng môn bất ngờ: “Tại sao ngươi không báo cáo về long châu với Giới Luật Đường?”
Hắn ta cười lạnh: “Đệ tử đã báo cáo, đường chủ phạt hắn đến Băng Động để suy ngẫm về lỗi lầm của mình. Nhưng có ích gì? Hắn thà chết cũng không chịu giao long châu, thậm chí còn dựa vào luyện chế long châu để giành hạng nhất. Cuộc tranh đấu đã có quy định, trong thời gian thi đấu, toàn bộ giáo phái không được phép sử dụng bất cứ thứ gì có thể nâng cao trình độ tu luyện của mình. Hắn đã coi thường luật lệ của Tiên Sơn, phải hủy bỏ thành tích mà nghiêm trị thật nặng, đệ tử thực sự không thể chịu nổi một người xấu xa như hắn!”
Nghe đệ tử kia nói vậy, nàng thẩm chửi bản thân, nàng mù nên mới chịu trừng phạt thay cho hắn.
Huy Nguyệt cảm thấy điều này khá phù hợp với những gì Lộ Kim Từ sẽ làm. Nàng vén chăn ra và muốn ra khỏi giường. Thay vì gọi hắn tới, nàng sẽ đến chỗ hắn.
Nàng hỏi: “Lộ Kim Từ bây giờ ở đâu?”
Lộ Kim Từ sao có thể đứng đầu Tiên Sơn? Không cần nghĩ cũng biết hắn đã dùng thủ đoạn mờ ám.
Diên Nhi lấy bùa truyền âm ra, bóp một lúc rồi nói: “Hắn ta tỉnh dậy ở Hồi Xuân Đường sau đó trở về nhà. Này, nam nhân này thật chướng khí, khi có người đưa thuốc cho hắn ta, hắn ta đã đánh đổ mà không hề nhìn vào nó.”
Huy Nguyệt mặc một chiếc áo khoác, quấn sa mang quanh trán, mái tóc đen dài bương lơi qua vai.Nàng ngước mặt lên: “Cha, con muốn thay mặt Giới Luật Đường xử lý chuyện này.”
“Chỉ cần thông báo cho Giới Luật Đường giải quyết chuyện này là được rồi. Nguyệt nhi sao con...” Chưởng môn dò hỏi.
Ông ấy siết chặt nắm đấm khi nghĩ đến việc con gái mình ngất xỉu trong Rừng Cấm với một tiểu đệ tử trẻ sa đọa như vậy.
Nhưng ông ấy Tống Huy Nguyệt không thể thắng được sự kiên trì của con gái, ông ấy xoa đầu nàng: “Dẫn theo nhiều người đi cùng, khi trở về nhớ giải thích rõ ràng chuyện xảy ra trong Rừng Cấm cho cha biết, con hiểu không?”
Cha nàng vẫn luôn ở bên cạnh nàng, Huy Nguyệt muốn khóc, kiếp này nàng sẽ không bao giờ để Lộ Kim Từ thành công.
Các đệ tử của Giới Luật Đường đeo roi quanh eo, những sợi dây gai tẩm muối dày như rắn chuông, đuôi đang nhỏ giọt nước muối, còn sót lại một ít vết đỏ ngầu.
Huy Nguyệt sờ sờ cằm: “Lộ Kim Từ đang là người mạnh nhất Tiên Sơn, những thứ này có thể khống chế được hắn sao?”
Các đệ tử rất không vui khi nghe nàng nói vậy: “Huy Nguyệt tiểu thư đừng lo lắng, người chỉ dựa vào thủ đoạn mờ ám để giành được hạng nhất sẽ không thể chống trụ nổi đòn roi của Giới Luật Đường, cho dù hắn đạt đến khí đỉnh cũng sẽ mất đi lớp da. Loại quái vật như hắn đã đến lúc hiện hình.”
Huy Nguyệt sửng sốt, sau đó quay mặt đi với nụ cười trên môi và nói: “Để an toàn, chúng ta hãy đổi thành gậy đi.”
Trường Hằng Tiên Sơn có quy định dùng roi đối với đệ tử, dùng gậy đối với trưởng lão và cao thủ của mỗi phong khi họ phạm sai lầm, một gậy có thể đánh gãy xương.
Các đệ tử nhìn nhau, lưỡng lự không nói lời nào, một lúc sau, trên tay họ đã cầm sẵn gậy.
Dùng roi ư? Thứ đó quá nhẹ nhàng với hắn.
Huy Nguyệt xắn tay áo đi lên phía trước, vẻ lạnh lùng trong mắt khiến người ta khϊếp sợ.
Sườn núi tràn ngập sương mù dày đặc, ban ngày như đêm tối không ánh sáng.
Khi Huy Nguyệt bước vào sân của Lộ Kim Từ, nàng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh. Mặc dù nơi này rất sạch sẽ, bàn, ghế và chổi được sắp xếp ngay ngắn nhưng trên đó có một hàng quạ đứng, kêu lên một cách kỳ lạ khi có người lạ đến.
Nàng gõ cửa và ra hiệu cho các đệ tử không được rút dây động rừng.
Một tiếng gõ cửa bất ngờ làm bầy quạ giật mình bỏ chạy.
Một lúc sau nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn: “Ai ở bên ngoài?”