…
Huy Nguyệt quay về và kể lại những gì đã xảy ra trong Rừng Cấm cho cha biết.
Nàng không muốn liên lụy đến cha nên chỉ nói mình vô tình rơi vào, không biết tại sao Lộ Kim Từ lại ở bên cạnh nàng.
Sau đó, nàng đến Thận Hành Đường, nơi giao nhiệm vụ cho các đệ tử.
Tiên Sơn có cơ chế thực hiện nhiệm vụ nghiêm ngặt và các lệnh bài nhiệm vụ mang theo bên mình sẽ ghi lại các cảnh trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.
Chỉ cần tìm được lệnh bài mà Lộ Kim Từ sử dụng thì sẽ rõ chuyện gì đã xảy ra trong sơn động.
Nàng tin Lộ Kim Từ không vô cớ ra tay. Vì hắn không sử dụng long châu nên rất có thể hắn đã gặp được cơ duyên khác trong sơn động.
Nếu vậy thì thực sự rắc rối.
Kiếp trước, nàng không tìm hiểu sâu về lý do Lộ Kim Từ chịu phạt, nàng biết rất ít về hắn.
Hiện giờ, nếu có bất kỳ dấu hiệu nào có lợi cho hắn thì phải loại bỏ.
Vừa bước vào Thận Hành Đường, nàng cảm nhận được những ánh mắt xung quanh đang tập trung về phía mình. Nàng ngẩng đầu lên nhìn đống lệnh bài dày đặc phía trên, nhưng không tìm thấy tên Lộ Kim Từ.
"Huy Nguyệt tiểu thư, hôm nay tiểu thư tới đây sao không báo cho ta một tiếng?" Một đệ tử thuộc Thận Hành Đường đi đến.
Huy Nguyệt mỉm cười dịu dàng: “Ta cần tìm lệnh bài của một người.”
Đệ tử nghe vậy, đắc ý nói: “Ta ở Thần Hành Điện đã mấy năm, không chỉ nhớ rõ tên của mấy vạn đệ tử trong môn phái, thậm chí còn biết lệnh bài để ở đâu. Xin hỏi tiểu thư đang tìm ai?"
Huy Nguyệt nói: "Lộ Kim Từ."
Nghe vậy, sắc mặt đối phương hơi mất tự nhiên.
Huy Nguyệt hỏi: “Sao vậy?”
Đệ tử đó nói: “Hỏng rồi… lệnh bài hỏng rồi, đã được phái đi sửa rồi, lần sau Huy Nguyệt tiểu thư hãy đến. Nhưng hắn chỉ là tiểu đệ tử nên không cần Huy Nguyệt tiểu thư tốn công tới đây, ta sẽ cho người mang đến cho tiểu thư."
Huy Nguyệt im lặng, nhìn nghiêng vào tường, thái dương che đi khuôn mặt dịu dàng, ánh nắng chiếu lên mặt tựa như mặt trời chiếu vào một tảng băng trôi.
Yết hầu của người đệ tử khẽ lên xuống, hắn ta không dám rời mắt.
Huy Nguyệt chỉ vào một nơi, quay đầu nhìn đệ tử đó với vẻ mặt khó hiểu: “Vậy đây là gì?”
Ở góc dưới xà nhà có một lệnh bài, bóng đen che lệnh bài đó, thoạt nhìn rất dễ bỏ sót.
Ba chữ "Lộ Kim Từ" ghi rõ ràng trên lệnh bài đó.
Thấy ánh mắt đối phương nhất thời né tránh, ánh mắt Huy Nguyệt tối sầm lại. Có điều gì mờ ám trong đó!
Đệ tử vỗ trán: “Xem trí nhớ của ta kìa, sao ta lại quên việc đã tu sửa xong chứ!”
Hắn ta nhẹ giọng nói thêm: “Chỉ là, lệnh bài chỉ có thể giao cho chủ nhân của nó, không thể giao cho người khác, mong tiểu thư đừng làm khó ta.”
Huy Nguyệt nói: “Nếu ta nói ta thay mặt Giới Luật Đường đến lấy thì sao?”
Đệ tử đo đó vội nói: "Việc này cũng cần có lệnh của Đường chủ. Tuy nhiên Đường chủ mới bế quan, cần đợi ngài ấy xuất quan."
Huy Nguyệt nói: "Chắc chắn Đường chủ đã cử người làm đại diện cho mình rồi mới bế quan. Hiện tại người đó đang ở đâu?"
"Tiểu thư, xin đừng làm khó ta..."
Hắn ta cứ luôn ăn nói hàm mồ, Huy Nguyệt sao có thể nhượng bộ: “Vậy là ngươi đang muốn cản trở công việc của Giới Luật Đường phải không?”
Đệ tử đó chợt hoảng sợ: “Không, không, ta... ta. Ta có việc gấp nên không có thời gian. Tiểu thư, tốt hơn là ngày mai hãy quay lại.”
Lấy một cái lệnh bài lâu lắm sao?
Huy Nguyệt lập tức biết có gì đó không ổn, hắn ta nói xong thì nàng đành quay người rời đi, thật tiếc khi nàng quyết không cho Diên Nhi đi cùng.
Lệnh bài được treo ở nơi rất cao, không tu vi thì không thể lấy xuống, chưa kể còn cần phải tu vi mới có thể dùng thần thức kiểm tra.
Ban đầu nàng định lấy lại lệnh bài sau đó sẽ nhờ Diên Nhi dùng thần thức điều tra.
Cảm giác bất lực lại ập đến…
Nếu nàng có tu vi thì tốt biết bao, nhưng Huy Nguyệt sinh ra đã bị gãy linh cốt, muốn có tu vi khó như leo lên trời.
Hiện tại nàng đã rút dây động rừng, nếu bây giờ quay về gọi Diên Nhi, e rằng khi nàng lại đến, nội dung trên lệnh bài đã bị giả mạo.
Ngay khi nàng không nghĩ ra cách nào tốt thì bên tai vang lên một tiếng đập mạnh, Huy Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh. Cánh cửa vốn dĩ đang hé lại bị mở rộng, gió từ bên ngoài ùa vào làm tóc che khuất mắt nàng, lá rơi bay vào, bay tứ tung.
Ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là một kẻ điên không thể mở cửa đàng hoàng, nhưng khi nàng bình tĩnh nhìn vào khuôn mặt của người đang đi tới, Huy Nguyệt lập tức nắm chặt tay.
Là Lộ Kim Từ!
Tại sao hắn vẫn còn sống vậy?
Không phải hình phạt bằng gậy trong Giới Luật Đường có thể đánh bại được cả những trưởng lão sao? Tại sao hắn vẫn còn sống?
Khi nàng rời đi, Lộ Kim Từ đã bị đánh đến mức mất hết sức lực.
Đã bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Bị đánh đến vậy mà hắn có thể ra khỏi giường được sao?
Lộ Kim Từ không cảm nhận được sát ý trong mắt Huy Nguyệt, ánh mắt hắn nhìn về phía lệnh bài trên tường, khẽ nhấc ngón tay lên, lệnh bài có tên hắn bay vào lòng bàn tay hắn.
"Thận Hành Đường có quy định, trừ khi đang làm nhiệm vụ nếu không thì không được lấy lênh bài! Lộ Kim Từ, ngươi thật to gan!"
Trên người hắn đầy vết thương, hai tay bầm tím, mặt đầy vết xước. Một số vết thương đã đông máu, một số vẫn đang chảy máu.
Nàng thậm chí không cần phải xác nhận với Hồi Xuân Đường cũng biết Lộ Kim Từ vừa tỉnh lại đã chạy đến đây.
Tại sao hắn lại đến đây?
Ồ, nó phải xuất phát từ việc chứng minh hắn vô tội, điều đó cũng hợp lý thôi.
Vóc dáng của Lộ Kim Từ trông rất nhỏ bé. Quần áo của hắn tồi tàn và có nhiều vết vá. Ánh mắt hắn nhìn về phía này, Huy Nguyệt cảm thấy ánh mắt hắn ngày càng trở nên vô cảm.
Nàng không muốn lại gần tên điên này nên ghê tởm lùi lại.
“Thật trùng hợp, ta không cần tìm người nữa.” Hắn dùng sức ép Huy Nguyệt vào tường, hung ác nói: “Tống Huy Nguyệt, hôm nay người hãy trông chừng ta cẩn thận.”
Những lệnh bài phía trên đầu Huy Nguyệt rung lắc dữ dội, Lộ Kim Từ đặt tay lên thái dương của nàng và cúi đầu xuống, dù hắn cố gắng thế nào, hắn cũng không thể tìm thấy sự đồng cảm trong mắt nàng, tay hắn bất giác run lên.
"Buông ra! Còn muốn bị phạt sao? Nhìn cái gì? Muốn ta nghe ngươi ngụy biện sao? Ngươi đã làm sai nhiều như vậy, ta nên từ bỏ ngươi từ lâu rồi."