Dưới bóng đen của mây đen, có một trận mưa máu mù mịt, không có ánh sáng nào có thể lọt qua.
Tống Huy Nguyệt chạy điên cuồng trong mưa máu, y phục ướt đẫm mưa máu mà nàng không hề hay biết.
“Cha!”
Trường Hằng Tiên Sơn thịnh vượng một thời giờ đã trở thành đống đổ nát, tiếng gió, tiếng sấm sét ầm ầm, một nửa cổng núi bị phá vỡ, xác chết khắp nơi, không còn chỗ để đặt chân. Bóng lưng của ca ca và mẫu thân nàng khi họ nói lời tạm biệt dường như đang ở ngay trước mặt nàng.
Họ đã chết từ lâu rồi.
Đôi môi của Huy Nguyệt run lên.
“Nguyệt Nguyệt, chạy đi! Con quay về làm gì!”
Chưởng môn hét lớn dưới tảng đá. Trên mặt ông ấy đầy máu, những khối máu đen không thể che giấu được vết thương.
Ông ấy gào thét: “Nguyệt Nguyệt, đừng quan tâm đến cha. Tại sao con lại quay về? Ma Vương sắp đến rồi. Con mau chạy nhanh đi! Chạy đi! Ngàn vạn lần đừng nói con là nữ nhi của ta. Con tìm một nơi có không có tà ma rồi sống tốt nhé. Nguyệt Nguyệt, cha thật sự không nỡ xa con đâu, nhưng...”
Ngọn lửa quấn quanh khúc gỗ gãy, cơ thể yếu ớt của ông ấy cũng như củi khô bị đốt cháy kêu lách tách.
Chắc chắn còn cách nào khác để mọi người cùng nhau rời đi.
“Cha, con không muốn…”
Huy Nguyệt lập tức quỳ xuống, nhào vào vòng tay ông ấy, nức nở, hai người cùng bật khóc.
Chưởng môn nhỏ giọng mắng: “Bây giờ không phải là lúc mất bình tĩnh! Con tuyệt đối không được rơi vào tay Ma Vương!”
Tống Huy Nguyệt nhất quyết muốn cứu ông ấy khỏi tảng đá.
Tuy nàng là nữ nhi của chưởng môn nhưng nàng là người duy nhất trong toàn bộ Trường Hằng Tiên Sơn không có tu vi. Người phàm chỉ có thể đào đá theo cách nguyên thủy nhất.
Đầu ngón tay nàng đang rỉ máu, nàng vô cùng tuyệt vọng: “Ca ca và nương đều không còn nữa, con chỉ còn lại cha… Cha, đừng bỏ rơi con, con sợ.”
Chưởng môn cười khổ: “Cha không có khả năng bảo vệ con…”
Huy Nguyệt khẽ mỉm cười, nghẹn ngào nói: “Không phải vậy, không phải vậy đâu. Cha là người cha tốt nhất trên đời. Nguyệt Nguyệt sẽ cứu cha ngay.”
Đôi mắt nàng đỏ hoe, nàng nghĩ đến việc có thể dẫn từng người một rời khỏi đây. Vì vậy, cơ hội trốn thoát của nàng đã bị bỏ lỡ, màn sương đen tràn ra khắp nơi mà nàng không hề hay biết.
Đúng lúc đó, chưởng môn đẩy nàng sang một bên và gầm lên: “Chạy!”
Đã quá muộn rồi.
Đầu gối của Huy Nguyệt đau đến mức nàng sắp bật khóc. Đôi mắt nàng bị sương mù đen bao phủ, như thể nàng đã chìm vào màn đêm vĩnh cửu. Màn sương đen lan rộng nhanh chóng, gần như nuốt chửng bầu trời và che khuất ánh mặt trời.
Điều này có nghĩa là chủ nhân của nó đã đến.
“Thật nhục nhã.”
Những tiếng cười nhạo phát ra từ màn sương đen lạnh lùng, như thể họ mong muốn tất cả những người ở đây đều chết.
Nàng vội vàng đứng dậy khỏi mặt đất và nhìn về hướng màn sương đen.
Một thiếu niên bước ra từ đó, nàng không biết hắn ta là Ma Vương hay một sinh vật xấu xa nào khác. Chiếc áo choàng đen của hắn ta tung bay và các loại hạt cùng nhau tỏa sáng rực rỡ. Chiếc nhẫn ở ngón tay cái của hắn ta cũng hiếm thấy trong hàng ngàn năm qua. Nó được chạm khắc từ ngọc quý, bề mặt ngọc sáng bóng như làn da của trẻ sơ sinh, mang lại cảm giác vừa quen vừa lạ.
Hắn ta là... Lộ Kim Từ...hắn thật sự là Ma Vương!
Huy Nguyệt run lên.
Có lẽ mọi thứ đã sai ngay từ khi nàng nhìn thấy hắn trong đêm mưa đó.
Khi đó, Lộ Kim Từ còn là một tiểu đệ tử trong môn phái. Hắn nghèo khổ và bị bắt nạt ở Tiên Sơn. Khi hắn hấp hối và nằm co ro trên vũng máu, nàng đã thương hắn.
Nàng cho hắn thuốc và bánh quế thơm. Nàng cùng hắn vượt qua những ngày khó khăn nhất của cuộc đời.