Hồi 3 - Chương 2.2: Vậy thì ngươi đợi thêm một chút, nàng sẽ đến cứu ngươi

Khi ta đi ra bên ngoài, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu, nhìn thấy giọt nước mắt lăn dài của A Tố.

Đứa trẻ này thật là…

Đau đớn đến vậy cũng chịu được, thế mà bây giờ lại khóc.

Trong lòng ta hơi bực bội, thấy Lâm trấn trưởng dùng một chiếc chén hứng lấy máu đen của hắn, thành kính đổ vào gốc cây tỳ bà.

Ta nhìn Lâm trấn trưởng, rõ ràng chỉ là một người phàm bình thường, mà lại ức hϊếp một đứa trẻ có huyết mạch ma tộc như vậy, cảm thấy ông ta còn dơ bẩn hơn cả đứa trẻ kia nữa.

Ngọc Long kiếm trong tay ta cũng rung lên.

Nhưng ta từng thử rồi, ta không đυ.ng tới bọn họ, bọn họ cũng không nhìn thấy ta, chỉ có tên tiểu quỷ này nhìn thấy.

Ta nói: “Này, tiểu quỷ, ngươi đừng khóc.”

Máu ở tim chảy ra, sắc mặt hắn càng tái nhợt hơn, gương mặt bẩn thỉu cũng lộ ra vẻ suy yếu, nhưng ít nhất hắn cũng đã giảm bớt được đau đớn trên người.

Lấy máu kết thúc, những người hầu đang giữ hắn cũng lui xuống, ta chậm rãi đi đến trước mặt hắn, cúi người xuống: “Nếu ngươi và nương ngươi rời khỏi thị trấn này mà không biết đi về đâu, thì hãy đến Lý Ngư Châu ở phía đông đại dương.”

Ta hơi ngừng lại một chút, nói không chừng lúc này ta còn chưa sinh ra đời đâu, Lý Ngư Châu cũng không phải nơi mà một người phàm có thể tùy tiện ra vào.

Ta sửa lại lời nói: “Hướng tây nam có một ngọn núi, cách Ngọc Thành khoảng 180 dặm, ngươi đi qua đó, nếu gặp được đệ tử mặc đồ màu xanh da trời thì bảo bọn họ dẫn ngươi một đoạn đường, đi tới Phù Lăng Sơn nở đầy hoa, hỏi thăm xem có ai tên là Triều Châu không. Nếu là có, ngươi hãy trực tiếp đi tìm nàng. Lúc nàng hơn mười tuổi, tính tình nàng có thể không tốt lắm, nhưng tâm địa không tệ, ngươi đưa vật này cho nàng, nàng sẽ bảo vệ ngươi.”

Ta tháo một viên ngọc trai đen xuống, đặt vào trong bàn tay gầy yếu của hắn.

Đứa trẻ nhìn ta, ánh mắt trong suốt: “Nếu không có thì sao?”

Ta nói: “Vậy thì ngươi đợi thêm một chút, nàng sẽ đến cứu ngươi.”

Tiểu quỷ nói: “Ta từng gặp ngươi rồi. Có một ngày, ta đứng trong sân, trên trời có một chiếc xe rồng chở một cô nương đi qua, mây ngũ sắc bay khắp nơi, nương nói là có một anh hùng cái thế sẽ đạp lên mây ngũ sắc đến cứu chúng ta. Ta nghĩ ngươi chính là người đó.”

Đứa trẻ này…

Ta không biết dệt mộng này có phải là sự việc đã từng thật sự xảy ra không, nhưng ở trong giấc mộng này, tất cả mọi chuyện đều có thể thay đổi.

Ta bảo hắn tới Phù Lăng Tông, đi tìm một cô nương nóng tính tên là Triều Châu, đợi cô nương đó cứu giúp hắn.

Ta ngẩng đầu nhìn về cây tỳ bà, cây này dùng máu tim của tiểu quỷ để nuôi mỗi tháng, hẳn không phải là vật tốt lành gì.

Sau khi phá dệt mộng này, lấy được Thiên Diệp Hoa, cho dù cây tỳ bà này có phải điểm mấu chốt của giấc mộng không thì ta đều phải diệt trừ.

Ta chậm rãi rút Ngọc Long kiếm ra khỏi Nạp Linh giới chỉ, dùng máu ta làm chất dẫn, chuẩn bị chém vào yêu thụ kia.

Không ngờ, sương mù lại giăng lên lần nữa, ảo cảnh dệt mộng lại thay đổi, ta cảm thấy vô cùng bực bội.