Bên cạnh Đăng Vân Đài có một gốc cây hoa đào trăm tuổi, gió thổi cánh hoa bay rợp trời.
Vãn Nhĩ Nhĩ cầm thanh kiếm lớn, tươi cười nói: “Triều Châu sư tỷ, ta là Vãn Nhĩ Nhĩ, hẳn là sau này tỷ sẽ nhớ tên ta. Ta đã nghe rất nhiều chuyện về tỷ, ngay cả nhân gian cũng biết tu chân giới có một Triều Châu…”
Ta rút Ngọc Long kiếm ra, thân kiếm sáng như vảy rồng, trên Đăng Vân Đài cũng vang vọng tiếng rồng ngâm, ta đưa mắt nhìn nàng ta: “Chưa bước vào Phù Lăng Tông, không được tính là đệ tử của tông môn, không thể gọi ta là sư tỷ.”
Nàng ta im lặng, nụ cười trên môi cũng thu bớt lại.
Chuông vang lên ba lần, giao đấu chính thức bắt đầu.
Ta cảm nhận được linh lực cuồn cuộn chảy trong cơ thể, khác hoàn toàn cảm giác khô cạn ở kiếp trước.
Lúc này, ta tuổi nhỏ, là hy vọng tương lai của Lý Ngư Châu, được coi là đệ tử xuất sắc nhất trăm năm qua của Phù Lăng Tông.
Ta vẫn luôn là thiên chi kiêu nữ, lần này, ta phải thắng!
Linh lực tràn ngập trong người, tay phải ta cầm Ngọc Long kiếm, tay trái niệm kiếm quyết, một mảng sương trắng bỗng xuất hiện, kiếm khí hóa thành hình rồng, lao thẳng về phía Vãn Nhĩ Nhĩ.
Người vây xem cũng hô lên, sợ hãi thán phục: “Kiếm ý của Triều Châu sư tỷ đã đến giai đoạn hóa vật rồi!”
Vãn Nhĩ Nhĩ không cười nữa, cau mày vung thanh kiếm lớn kia lên, thanh kiếm nặng nề ở trong tay nàng ta lại vô cùng linh hoạt, một kiếm chém thẳng vào cổ rồng, nhưng con rồng vẫn không hề hấn gì, nàng ta lùi dần từng bước tới biên giới của Đăng Vân Đài, có vẻ hơi phí sức.
Nàng ta vẫn liên tục chém xuống, một kiếm cuối cùng đánh vào điểm yếu của con rồng, kiếm khí cũng bạo nổ, tạo thành vết thương trên người nàng ta.
Đầu Vãn Nhĩ Nhĩ đầy mồ hôi, nàng ta lau máu trên mặt rồi nói: “Kiếm khí của ngươi không phải rồng, nó giống rắn hơn, đánh vào bảy tấc ở cổ đã lập tức tan biến.”
Tiếng nói của nàng ta chưa dứt, nàng ta đã vung kiếm đánh về phía ta.
Thanh kiếm lớn rơi xuống, ta dùng Ngọc Long kiếm để đỡ, phát ra âm thanh ma sát chói tai, tiếng rồng ngâm cũng yếu dần đi.
Nàng ta tấn công liên tiếp, ta nhanh chóng cản lại, sau đó nhìn thấy một điểm sơ hở trong thế tấn công của nàng ta, Ngọc Long kiếm nhanh chóng đâm vào đó.
Vãn Nhĩ Nhĩ đột nhiên mở to mắt, khẽ liếc nhìn ta một cái.
Ngọc Tâm Quyết đang vận chuyển trong cơ thể ta như bị ngừng lại, linh khí cuồn cuộn cũng bị đóng băng, đúng lúc này, thanh kiếm của nàng ta thuận thế mà lên.