Hồi 2 - Chương 5.1: Ta là biểu muội của Tạ tiên sư

Sáng sớm hôm sau, ta rửa mặt xong, Tạ Như Tịch vẫn chưa rời giường, nước mưa chảy xuống từ mái ngói.

Đột nhiên, ta nghe thấy tiếng la hét ầm ĩ ở khu dân cư truyền đến.

Trấn này là một nơi rất đặc biệt, tự hình thành một trấn nhỏ ở giữa hoang mạc, qua mùi nước mưa, ta ngửi được chút linh khí nhàn nhạt.

Tuy không bằng Lý Ngư Châu, nhưng tốt hơn nhiều nơi khác.

Ta đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại có người đưa tay đẩy cửa, có điều, cửa này khóa mấy lớp liền, khóa cũng bị rỉ sét rất nhiều, rất khó mở.

Ta hơi buồn bực.

Tạ Như Tịch đánh khắp tu chân giới cũng không có mấy người đánh lại được, sao ở thị trấn nhỏ này lại phải khóa nhiều lớp như thế?

Người bên ngoài vẫn đang thúc giục, hình như là tiếng của gã sai vặt: “Tạ tiên sư, trấn trưởng mời ngài qua đó. Ngài dậy chưa? Mau mở cửa cho tiểu thư chúng ta vào.”

Có một giọng nữ cắt lời gã, dịu dàng nói: “Ngươi đừng giục nữa, chúng ta đợi một chút là được, đừng quấy rầy Tạ tiên sư.”

Cuối cùng, ta cũng mở được mấy lớp khóa, kéo cửa ra: “Hắn chưa dậy đâu, để ta đi gọi hắn.”

Cuối cùng, ta cũng nhìn thấy người bên ngoài.

Tiểu thư trong miệng gã sai vặt kia có sắc mặt hơi xanh xao, lại cố che phủ bằng cách tô son điểm phấn.

Nàng ta thấy ta ra mở cửa, sững sờ tới tái cả mặt, nhìn là biết nàng ta thích Tạ Như Tịch.

Ta đã nhìn quá nhiều người có biểu cảm như vậy rồi.

Ở tu chân giới, hắn vô cùng xuất sắc, dung mạo lại tuấn tú, đương nhiên có nhiều người thích hắn.

Kiếp trước, vì cản đám hoa đào này mà ta đã phí không biết bao nhiêu tâm tư, bây giờ thì khác, ta nhanh chóng phủi sạch quan hệ: “Ta là biểu muội của Tạ tiên sư.”

Nàng ta ngượng ngùng cười: “Ta họ Lâm, cha ta bảo ta tới tìm Tạ tiên sư.”

Thì ra là nữ nhi của trấn trưởng.

Ta gật đầu, đang định cho nàng ta vào nhà, phía sau lại có âm thanh truyền tới.

Ta quay đầu, Tạ Như Tịch đã bước ra, chống tay vào tường, day lông mày, giọng hơi khàn: “Thật xin lỗi, dậy hơi trễ.”

Lâm cô nương nghiêng đầu sang chỗ khác, gương mặt nhỏ đỏ bừng: “Không trễ.”

Tạ Như Tịch đi lên phía trước, lúc đi ngang qua ta, hắn thấp giọng nói: “Mau đi theo.”

Ta bĩu môi, nói chuyện với ta thì lại chẳng khách sáo tí nào.

Vị cô nương họ Lâm kia đi đến bên cạnh hắn, nhưng Tạ Như Tịch chính là một tảng băng lạnh lùng, Lâm cô nương nói một câu, hắn hờ hững đáp lại một câu, không hề nể mặt chút nào.