Đi về phía Thiên Diệp Trấn, trong vòng năm dặm, cảnh sắc dần dần thay đổi, giống như từ Tây Bắc đi đến Giang Nam vậy.
Bão cát dần dần lui khỏi tầm nhìn của ta, đất dưới chân cũng dần ngưng thực, thảm thực vật màu xanh bắt đầu xuất hiện, suối nước róc rách chảy qua bên cạnh ta.
Trông giống như ảo giác, nhưng lại vô cùng chân thật.
Chờ ta đến Thiên Diệp Trấn thì trời đã tối, miếu thở ở cửa trấn rất cao, xe ngựa ra ra vào vào.
Ta chuẩn bị cất bước vào trong lại bị thủ vệ ngăn lại.
Thủ vệ này năm, sáu mươi tuổi, gương mặt xanh xao: “Là người xứ khác? Đến Thiên Diệp Trấn làm gì?”
Ta chớp chớp mắt, mở miệng bịa chuyện: “Nhà ta bị lũ lụt nhấn chìm, ta tới đây tìm biểu ca của ta để nương tựa.”
Một nhánh cây đánh lên tay ta, trên da nổi lên một vệt màu trắng, ta kêu lên một tiếng, che tay, tức giận nói: “Ngươi làm gì vậy?”
Đôi mắt già nua của thủ vệ nhìn chằm chằm vệt trắng trên tay ta, thấy không có gì thay đổi, ông ta mới thở hắt ra: “Không đổi màu. Hừ, nếu ngươi là người tu chân thì vết đánh sẽ chuyển thành màu đen. Thiên Diệp Trấn chúng ta có linh khí dồi dào, không thể để cho người tu chân vào đây dùng trộm linh khí được.”
May mà trong người ta không có lấy một tia linh khí nào.
Ta lau nước mắt trên mặt: “Vậy bây giờ ta vào được chưa? Ta tìm khắp nơi cũng không còn thân nhân nào khác, còn mỗi mình biểu ca ta thôi… Biểu ca ta ở…”
Ta vắt hết óc để bịa ra chỗ ở của biểu ca.
Ta cụp mắt, nhìn nhánh cây ông ta cầm trên tay.
Cành cây to dài, là tỳ bà diệp.
Thấy ta ngập ngừng, thủ vệ nghi ngờ nhìn ta.
“Biểu ca ta ở ven Thanh hồ…” Có người thay ta bổ sung lời nói dối kia.
Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, người vừa tới không mặc đồ đen nữa, tay áo dài màu trắng của hắn rủ xuống, bên hông cũng không đeo Như Tịch kiếm, chỉ là gương mặt này ta vô cùng quen thuộc.
Không hiểu vì sao Tạ Như tịch lại xuất hiện ở đây, mà thủ vệ già kia lại lập tức đứng lên, tôn kính nói: “Tạ tiên sư.”
Thủ vệ này vừa nói không cho người tu chân đi vào cơ mà, sao giờ đã lật lọng rồi?
Ta vẫn đang ngơ ngác nhìn, tay nải thắt nơ bướm màu hồng nhạt đeo trên lưng bỗng bị người khác đón lấy.
Tạ Như Tịch vừa xách tay nải vừa nói dối vô cùng thuận miệng: “Đây là biểu muội của ta.”
Thủ vệ vừa gây khó dễ cho ta lập tức tránh sang một bên, nhánh tỳ bà diệp kia cũng đưa cho ta.