Ta mơ màng mở mắt, phù phù mấy cái, phun chỗ cát mới bị gió thổi vào miệng ra ngoài.
Ta ngồi trên biển cát vàng mênh mông mà sững người.
Bọn họ nói Thiên Diệp Trấn là vùng sông nước Giang Nam cơ mà?
Sao lại biến thành sa mạc toàn cát vàng thế này?
Ta đi về phía Thiên Diệp Trấn, trên đường đi chẳng gặp được mấy người, bèn buồn bực cúi đầu đi tiếp.
“Đám điêu dân này dám không cho ta đi vào trong. Thật nực cười!”
Ta nghe thấy tiếng nói, ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thiếu niên áo xanh, hông đeo ngọc bội, gương mặt trắng trẻo, sắc mặt u ám, hắn ta đang đá vào một tảng đá cản đường, sau đó bị đau đến mức hét ầm lên, ôm chặt lấy chân mình.
“Thiếu gia bớt giận.” Gã sai vặt đuổi theo hắn ta, phe phẩy chiếc quạt, vỗ lưng hắn ta như dỗ dành một đứa trẻ.
Ta hơi buồn cười, thiếu niên áo xanh bỗng quay đầu lại, hung dữ nhìn ta, còn bắt bẻ soi mói ta từ đầu đến chân: “Ồ? Đệ tử của môn phái nào đây?”
Hắn ta châm chọc: “Ngươi cũng tới Thiên Diệp Trấn à? Đáng tiếc, ngươi không vào được.”
Ta nghi ngờ mở to mắt, nhưng hình như tâm trạng hắn ta đã tốt hơn, hắn ta không nói nữa, nghênh ngang đi về phía trước.
Hành động của hắn ta khiến cho ta nhớ tới nhị sư huynh đáng ghét kia, lần đầu gặp mặt huynh ấy cũng có dáng vẻ gợi đòn này.
Ta ném một viên đá, ngăn bước chân của hắn ta.
Hắn ta hơi mất thăng bằng, ta khoanh tay lại, liếc nhìn hắn ta: “Thiên Diệp Trấn có vấn đề gì vậy?”
Ta học người hầu của hắn ta, chậm rãi phun ra hai chữ: “Thiếu gia?”
Thiếu niên áo xanh hừ một tiếng, trừng mắt với ta.
Sau một hồi đấu mắt, hắn ta cảm thấy không thú vị, bèn nói với vẻ bố thí: “Thiên Diệp Trấn không cho người ngoài vào, dù là ta cũng không được. Nhìn ngươi thì biết ngay ngươi là người của tu chân giới, chưa vào trấn đã bị xua đuổi cho coi.”
Nói xong, hắn ta dẫn theo người hầu đi về phía trước, hiển nhiên rất không vui vì việc bị chặn ở ngoài.
Dù sao, thiên hạ này có rất nhiều người không có linh căn, người bình thường đều đối đãi với người tu chân như tiểu thần tiên, vậy mà lại có thị trấn không cho người tu chân đi vào?
Ta cúi đầu nhìn đồng phục đệ tử Phù Lăng Tông trên người, lại nhìn bội kiếm bên hông một cái.
Ta cất Ngọc Long kiếm vào trong Nạp Linh giới chỉ, sau đó tìm trong giới chỉ được một chiếc váy lụa màu xanh để thay đồ, cuối cùng, ta lấy gương ra, chỉnh lại đầu tóc thành búi tóc của các cô nương, nhưng nhìn vẫn thấy hơi sắc sảo, bèn cầm bút vẽ lông mày thành dáng cong, gương mặt cũng dịu dàng thêm vài phần.