Trong lúc ta rối loạn, một con Ngọc Chỉ Điệp bỗng đậu lên đầu ngón tay ta, lại bị linh lực che chở, không dính phải giọt máu nào.
Động tác khẩn trương của ta cũng ngừng lại.
Có người ngồi xổm bên cạnh ta, cúi người xuống, trên người có mùi tuyết mát lạnh, ngón tay thon dài vươn ra phủ lên trên bàn tay đang run rẩy của ta, thay ta xử lý vết thương trên ngực Vãn Nhĩ Nhĩ.
Ta quay đầu, nhìn thấy góc nghiêng của Tạ Như Tịch.
Ngọc Chỉ Điệp tìm thấy hắn, hắn đến rồi.
Mọi lời nói như nghẹn trong cổ ta, ta muốn nói nhưng lại không thể bật ra thành lời.
Ánh mắt Tạ Như Tịch luôn tĩnh mịch, giờ phút này, dưới ánh trăng, ta lại nhìn thấy cái bóng của mình trong mắt hắn, nửa mặt ta đầy máu, vẻ mặt bối rối, bên cạnh là xác của Ân Chu, kiếm của ta còn cắm trong l*иg ngực Vãn Nhĩ Nhĩ.
Tình cảnh như này, nói ta vô tội, e là cũng chẳng ai tin.
Tạ Như Tịch rút một chiếc khăn trắng trong tay ra, lặng lẽ lau đi vết máu trên trán ta, bình tĩnh nõi: “Ta hiểu rồi.”
Có tiếng bước chân chạy đến, ánh đèn chiếu vào trong rừng cấm, có lẽ nơi này chưa bao giờ sáng như vậy.
Là đội thị vệ tuần tra ban đêm phát hiện điều khác thường ở đây, bọn họ bao vây chúng ta thành từng vòng, Ngọc Dĩ chân nhân cũng nghe tin chạy tới, ông ta không tin nổi vào mắt mình, run tay cúi người xuống, kiểm tra hơi thở của Ân Chu.
Ta vô thức sờ tay lên hông tìm kiếm, nhưng lại sờ được một khoảng không hụt hẫng, bởi kiếm của ta vẫn đang cắm trên ngực Vãn Nhĩ Nhĩ.
Ta ngẩng đầu lên, mũi kiếm cũng hướng về phía ta, đội trưởng đội thị vệ tuần tra nhìn ta, Ngọc Dĩ chân nhân cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng, giống như dã thú đang nổi điên, một chưởng xé gió lao về phía ta.
Tạ Như Tịch phản ứng rất nhanh, lập tức ấn đầu ta xuống, nhưng một bên tóc mai của ta vẫn bị cắt đứt, vô cùng chật vật.
Ngọc Dĩ chân nhân tức giận nói: “Triều Châu.”
Cùng lúc đó, Tạ Như Tịch cũng rút kiếm ra, nhẹ nhàng cắm trên mặt đất, ngăn cách giữa chúng ta và Ngọc Dĩ chân nhân, giống như đang cảnh cáo ông ta.
Ngọc Dĩ chân nhân dừng bước, run giọng hỏi: “Tạ Kiếm Quân, ngươi có ý gì?”
Tạ Như Tịch coi như không nghe thấy, hắn cụp mắt nhìn ta: “Ngươi muốn ngủ một giấc không? Hay là muốn đi ngay?”
Dịu dàng như vậy thật sự không giống tác phong của hắn.
Đáng tiếc, đã quá muộn, nếu kiếp trước hắn nói với ta như vậy, hẳn là ta sẽ rất cao hứng.
Bây giờ, ta chỉ cảm thấy rất hoang đường, ta lùi lại một bước, thấy Tạ Như Tịch mím chặt môi.