Hồi 1 - Chương 4.2: Cuối cùng chỉ là công dã tràng

Ta gật đầu: “Cảm ơn ý tốt của muội.”

Ngọc Chỉ Điệp lại bay về, lượn vòng trên đầu vai ta, giục ta đi tiếp.

Sư muội hiểu ý, chạy về phía các tỷ muội khác, ta vừa bước đi vừa nghe thấy tiếng tranh luận của muội ấy và mấy người kia: “Ta bảo rồi, sao Triều Châu sư tỷ lại để ý đến một trận so tài được, các ngươi còn dám nghi ngờ tỷ ấy là Kim Đan giả… Không biết sư muội mới tới cho các ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì, nhất định phải nói xấu Triều Châu sư tỷ bụng dạ hẹp hòi, sau này sẽ báo thù nàng ta gì đó… Triều Châu sư tỷ sẽ không như vậy!”

Ngọc Chỉ Điệp bay về phía trước, ta nhẹ bước theo sau, hoa đào ở Phù Lăng Tông đang kỳ nở rộ, gió thổi cánh hoa bay rợp trời, trên mặt đất đều là cánh hoa phơn phớt hồng.

Sau đó, ta lập tức hiểu vì sao sư muội kia không muốn ta đi tiếp.

Trong tông môn không ai không biết ta ái mộ Tạ Như Tịch đã lâu.

Hơi nước phun lên mờ ảo, dưới Đăng Vân Đài, Tạ Như Tịch đang dạy Vãn Nhĩ Nhĩ luyện kiếm, hắn mặc y phục màu đen, tóc dài buộc cao, ánh mắt rơi vào cổ tay trắng nõn của Vãn Nhĩ Nhĩ, vô cùng nghiêm túc điều chỉnh tư thế cầm kiếm giúp nàng ta.

Vãn Nhĩ Nhĩ đã đổi sang quần áo đệ tử màu xanh da trời, len lén liếc mắt nhìn hắn, mặt mày ửng hồng, nốt ruồi son trên mặt càng khiến nàng ta thêm xinh đẹp.

Từ xa nhìn lại, quả thực là xứng đôi vừa lứa.

Vãn Nhĩ Nhĩ ném kiếm trong tay đi, tức giận nói: “Tạ Như Tịch, huynh là tảng đá à? Hình như chân của ta bị trật rồi!”

Tạ Như Tịch buông tay ra, lưng thẳng giống như thanh kiếm kia của hắn, hình như hắn muốn cúi người xem xét vết thương cho nàng ta, nhưng con Ngọc Chỉ Điệp kia lại đậu vào ngón tay thon dài của hắn.

Nó khẽ rung cánh, sau đó linh khí tiêu tán, biến thành một tờ giấy hình bướm bình thường, yên lặng nằm bên tay áo hắn.

Tạ Như Tịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, cách một tầng hơi nước mờ ảo, mặt hắn vẫn chưa u ám như kiếp trước, vẫn còn khí phách thiếu niên.

Ta cũng choáng váng, thì ra thứ Ngọc Chỉ Điệp này truy tìm lại là Tạ Như Tịch.

Trong Nạp Linh giới chỉ của ta còn rất nhiều con Ngọc Chỉ Điệp như thế này, con nào cũng có thể truy tìm được tung tích của hắn, nhưng lại chẳng thể tới gần tim hắn dù chỉ nửa bước.

Giống như ta vậy, cố chấp tới gần, cuối cùng chỉ là công dã tràng.