Chương 46

Thư Nghi cũng sửng sốt một chút, cô sờ sờ miệng túi của mình phát hiện trong người mình cũng không có đồng nào – Cô đã quen cách thanh toán bằng mã di động, nên hoàn toàn không có thói quen mang tiền theo người, mẹ lén lút đưa tiền tiêu vặt cho cô thì cô sẽ lại bỏ vào trong túi tiền, có lúc cô cũng quên bén chuyện này luôn.

Có điều chút chuyện nhỏ này, đương nhiên không làm khó được Thư Nghi rồi: “Chắc chắn cậu sẽ không mượn được giày ở lớp chúng ta đâu, ai mang hai đôi giày làm gì? Thừa dịp chưa vào tiết, cậu đến tìm lớp có học môn vi tính cùng ngày hôm nay xem, cậu tìm người ta mượn một đôi giày.”

Đột nhiên, Cao Tử Lân vỗ trán mình, sao mình lại không nghĩ ra chứ?

Thế nhưng Cao Tử Lân vừa định chạy ra ngoài, lại ý thức được một chuyện khác, nói: “Tớ không biết lớp nào có tiết vi tính ngày hôm nay cả!”

Thư Nghi quay đầu nhìn về phía giáo viên vi tính, chuyện này Cao Tử Lân không biết, cô cũng không biết, thế nhưng giáo viên vi tính nhất định sẽ biết.

Giáo viên vi tính thấy Thư Nghi nhìn về phía mình, không đợi Thư Nghi mở miệng, lập tức lấy thời khóa biểu mình đã được sắp xếp ra, nói với Cao Tử Lân: “Ngày hôm nay có lớp bốn, lớp năm, lớp sáu đều có tiết.”

Lớp Năm chính là lớp của Thư Nghi, như vậy ngoài lớp Bốn, với lớp Sáu ra đều có tiết vi tính, học sinh trong lớp đó chắc sẽ mang theo giày.

Thư Nghi cảm thấy cô với giáo viên vi tính đã đặt cách giải quyết rõ ràng trước mặt của Cao Tử Lân rồi, chỉ cần Cao Tử Lân làm theo đường bọn họ đã vạch ra là được rồi, nhưng Cao Tử Lân vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ: “Lớp bốn với lớp Sáu, em không có người quen nào…”

Thư Nghi thở dài, nhắc nhở bản thân phải kiên nhẫn với đứa trẻ con, cô nói với Cao Tử Lân: “Đều là học sinh cùng một trường, giày cũng không phải đồ gì đắt tiền. Cậu cứ vớ đại tìm một người, nếu như người đó do dự, thì cậu cứ viết rõ họ tên với lớp của mình lên giấy cho người ta, bảo đảm sau khi hết tiếng học thì sẽ trả lại, nhất định cậu có thể mượn được.”

Lúc này, Cao Tử Lân mới vội vội vàng vàng lao nhanh về hướng phòng học.

Thư Nghi không ngờ Cao Tử Lân bị dọa sợ mà vẫn ngu chắc ngốc bền như vậy, cô cảm giác thằng bénày không giống với học sinh lớp năm một chút nào, học sinh lớp một, hai còn tạm chấp nhận được.

Cuối cùng, ba phút sau Cao Tử Lân đã có mặt trên lớp, trong tay thằng bé cầm một đôi giày trở về, sau khi vội vội vàng vàng mang vào, mới chạy về phía anh trai Cao Tử Kỳ của mình: “Cuộc thi đã bắt đầu rồi sao?”

Được câu trả lời, cuộc thi còn chưa bắt đầu, Cao Tử Lân mới thở phào nhẹ nhõm.

Thư Nghi cũng theo đó thở phào nhẹ nhõm, cô nhìn mà lòng cũng muốn mệt chết.

Thư Nghi không có chú ý đến, từ khi cô bắt đầu mở miệng hướng dẫn Cao Tử Kỳ, mấy bạn học ngồi bên cạnh cô vẫn len lén đánh giá cô. Bây giờ, họ lại thấy Thư Nghi thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt của mấy bạn học cũng càng thêm vi diệu hơn, còn có hai nữ sinh ngồi sát bên kề tai nhau nói nhỏ, ánh mắt của họ khi thì rơi trên người Thư Nghi, khi lại rơi vào trên người của Cao Tử Kỳ, còn thỉnh thoảng len lén che miệng lại cười trộm.



Đề bài của cuộc thi vi tính rất đơn giản – Giáo viên vi tính yêu cầu mọi người, đánh một bài thơ “Xuân Hiểu” lên Word, sau đó để size chữ câu thứ nhất to lên, kiểu chữ câu thứ hai nghiêng, dưới câu thứ ba thì có hình minh họa, kiểu chữ câu thứ tư phải chỉnh màu sắc thành màu đỏ, hai chữ “Xuân Hiểu” thì mọi người cứ chọn đại hình chữ nghệ thuật nào chen vào là được.