Mẹ Thư Nghi suy nghĩ rồi nói thêm một câu, “Bây giờ chắc con quên rồi, chứ khi con còn bé dì Lưu còn từng bế con đấy.”
Thư Nghi:...
Bữa trưa Thư Nghi làm món đùi gà kho và món gỏi nấm đùi gà xé sợi, đều là những món ăn gia đình bình thường nhưng lại được mẹ Thư Nghi hết lời khen ngợi.
Đùi gà kho là màu đường thắng từ đường phèn, có màu đỏ hồng, trong suốt óng ánh, lớp da gà bên ngoài đậm đà hương vị của nước sốt, thịt gà bên trong nguyên vị mềm mềm mọng nước, Thư Nghi ăn kèm với cơm thơm ngát, chốc chốc lại phun ra một cái xương gà, cảm giác ăn thịt sau khi tập thể dục thật quá phê!
Gỏi nấm đùi gà xé sợi lại là một hương vị khác, bản thân nấm đùi gà mùi vị đã rất ngon, mang theo một mùi thơm đặc trưng, sau khi xé tay lại rất dễ hấp dẫn, Thư Nghi trộn nấm đùi gà với đường, dấm và dầu ớt, chua chua ngọt ngọt hơi cay, là một món khai vị ngon miệng, khỏi phải nói vào đầu mùa hè sẽ ăn rất nhiều.
Mẹ Thư Nghi ăn một bát cơm, khi muốn đi xới cơm trong chậu men thì Thư Nghi khuyên, “Trong nồi có canh trứng cà chua, mẹ ăn bát canh trước đi.”
Một đĩa đùi gà kho có mười cái, Thư Nghi ăn năm cái, mẹ Thư Nghi ăn năm cái, đĩa gỏi nấm đùi gà cũng gần thấy đáy, mẹ Thư Nghi lại ăn một bát cơm lớn, phải biết bát cơm trong nhà bây giờ là một bát bằng ba bát nhỏ.
Thư Nghi lo lắng mẹ lại đi thêm cơm thì sẽ giống như mấy ngày trước, ăn cơm xong liền ôm bụng nói khó chịu.
Chủ yếu là do mẹ cô ăn cơm quá nhanh, não bộ còn chưa nhận được tín hiệu ăn no thì mẹ Thư Nghi đã ăn tiếp rất nhiều, đến khi tín hiệu ăn no truyền đến não bộ thì mẹ Thư Nghi mới đặt đũa xuống, những thức ăn ăn nhiều tiếp sau không phải khiến bà khó chịu sao.
Quả nhiên, mẹ Thư Nghi múc một bát canh trứng cà chua, sau khi uống hai hớp thì phát hiện ra mình đã no, “Cũng may không thêm cơm, nếu không mẹ lại phải chịu đựng rồi.”
Thư Nghi ăn hết thức ăn còn lại, nước sốt đùi gà kho thì trộn với cơm, lượng cơm của cô bây giờ cũng rất lớn, nhưng Thư Nghi không dám ăn kiêng, cô đang ở giai đoạn quan trọng để phát triển vóc dáng!
Sau khi ăn cơm xong, Thư Nghi muốn rửa bát nhưng mẹ cô lại đuổi cô ra khỏi phòng bếp, “Để mẹ rửa, con vào phòng làm bài tập đi.”
Thư Nghi nói, “Con làm xong rồi.”
Mẹ Thư Nghi không dám tin, “Cái gì? Làm xong rồi? Con làm bài tập khi nào?”
Thư Nghi sờ mũi, “Con làm xong ở trường rồi.”
“Đúng rồi, bức tranh sẽ đem đến đơn vị mẹ tham gia triển lãm tranh ngày quốc tế thiếu nhi một tháng sáu con cũng đã vẽ xong rồi, sáng mai đi làm mẹ cầm đi nhé.”
Mẹ Thư Nghi đang nghĩ có lẽ là cuối tuần này cô giáo giao ít bài tập về nhà, nên cũng không để trong lòng, chỉ gật đầu nói: “Được, lát nữa con đưa tranh cho mẹ.”
Ăn trưa xong, Thư Nghi thoải mái ngủ một giấc, sau khi thức dậy khỏi phải nói thoải mái biết bao.
Cô tìm thấy bộ đồng phục học sinh mà đã rất lâu mình không mặc trong tủ quần áo – Trường tiểu học của họ sẽ không yêu cầu mặc đồng phục khi không có các hoạt động quan trọng – Cô thấy quả thực có hơi nhăn thế là đem đi giặt và treo lên ban công phơi.
Ngày chủ nhật khi đồng phục đã khô một nửa thì Thư Nghi dùng bàn ủi điện để ủi thẳng đồng phục, sau đó treo tiếp lên ban công. Không thể không nói, mặc dù dùng bàn ủi điện hơi rắc rối một tí nhưng hiệu quả ủi lại tốt hơn rất nhiều so với bàn ủi hơi nước cô mua ở kiếp trước!