Hai phút sau, Lý Tư Nghiên chạy từ cầu thang xuống, đã trực tiếp mặc áo tắm trên người, cầm một cái khăn tắm quấn vào người, khăn tắm được kẹp cố định bởi một cái kẹp trước ngực, thế nên khăn tắm đã biến thành chiếc áo choàng.
Nửa người trên khoác khăn tắm, nửa người chỉ có tà váy nhỏ, cô bé đi đôi dép lê, tay phải xách một túi đồ, tay trái nắm lấy cánh tay Thư Nghi, “Đi thôi!”
Thư Nghi chưa kịp định thần lại, “Cậu mặc như này đi sao?”
Lý Tư Nghiên chưa hiểu ý của Thư Nghi, “Không lạnh đâu, hiện tại cũng đã 25-26 độ rồi, tớ khoác khăn tắm còn có chút nóng đây nè.”
Lý Tư Nghiên lại cảm thấy Thư Nghi mặc như vậy quá phiền phức, “Cậu mặc như vậy thì đến hồ bơi lại phải thay áo tắm nữa.”
Thư Nghi cúi đầu nhìn chiếc váy bơi của Lý Tư Nghiên, chiều dài chiếc váy này đúng là còn dài hơn chiếc quần nóng mặc vào mùa hè, khăn tắm cô bé choàng lên nhìn cũng khá đẹp, ít nhất phối màu còn đẹp hơn chiếc áo tắm màu tím hoa hòe của cô.
Thư Nghi bình tĩnh giữ lấy cánh tay Lý Tư Nghiên, âm thầm chuẩn bị sẵn tâm lý, dù sao bọn họ vẫn chỉ là trẻ con! Mặc như vậy đi bới cũng không quá kỳ quái!
Cô cũng không thể làm bộ như không quen biết Lý Tư Nghiên được!
Thư Nghi và Lý Tư Nghiên đứng dưới làn gió xuân ấm áp chờ chuyến xe buýt số 2 tới.
Xe buýt lại có cả người bán phiếu! Thư Nghi đưa một tệ cho người bán vé, người đó còn trả lại cô 5 xu!
Thư Nghi không cầm 5 xu người bán vé trả lại, chỉ chỉ Lý Tư Nghiên, nói, “Chúng cháu có hai người.”
Nhưng lúc này Lý Tư Nghiên lại lấy từ trong túi ra một cái vé tháng xe buýt, lắc lắc trước mặt mặt bán vé, đồng thời nói với Thư Nghi nói, “Cậu mua vé cho tớ làm gì? Tớ có vé tháng mà.”
“Ồ, tớ quên mất cậu có vé tháng.” Thư Nghi chỉ cảm thấy đi xe buýt cùng với bạn, mỗi người là 5 xu, cô đưa cho người bán vé một tệ, nhưng lại cầm lại 5 xu cũng không trả tiền cho bạn thì cũng có hơi kỳ lạ.
Nhưng ở trong mắt Lý Tư Nghiên, hành động của Thư Nghi mới là kỳ quái.
Lúc Lý Tư Nghiên chuẩn bị bỏ lại chiếc vé tháng vào trong túi, Thư Nghi liền duỗi tay lấy vé tháng của Lý Tư Nghiên để nhìn cho kỹ. Vé tháng là một tấm thẻ cứng có dán ảnh của Lý Tư Nghiên, bên trên còn có một con dấu màu đỏ, dường như mực đỏ cũng đã bị hơi nhòe màu, bên ngoài dùng bọc nhựa, còn buộc cả một sợi dây dài màu hồng để có thể đeo vào cổ.
Sau khi Thư Nghi xem xong, cô trả vé tháng lại túi cho Lý Tư Nghiên, nghĩ thầm thì ra tổ tông của thẻ IC xe buýt là như vậy, nếu không phải nhìn thấy lại, chắc cô cũng không nhớ nổi thứ này rồi. Dù sao những năm sau, thẻ IC xe buýt cũng sắp bị lãng quên rồi, hầu như mọi người đều dùng điện thoại để thanh toán.
Xe buýt dừng lại hai trạm, đến trạm thứ ba, hai người Thư Nghi mới đứng lên. Sau khi xuống xe buýt, Thư Nghi thấy phía đối diện đường có ghi mấy hồ bơi Đường Sắt to đùng, hai người băng qua đường để đi tới đó.
Những người đi đến hồ bơi cũng có không ít người mặc như Lý Tư Nghiên, trực tiếp mặc áo tắm, trên người chị khoác một chiếc khăn tắm và đi dép lê đến hồ bơi, thư nghĩ thầm nghĩ thảo nào thần thái của Lý Tư Nghiên lại tự nhiên như vậy.
“Bên cạnh còn có ký túc xá Thiết Lộ sao?” Thư Nghi hỏi.
Lý Tư Nghiên trả lời lại, “Là ký túc xá Thiết Lục.”