Buổi tối 12 giờ rưỡi, trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình Thư Nghi, cô đem văn kiện tên là "Poster thiết kế - sửa chữa 14" cho bên đối phương, dụi dụi đôi mắt đã mơ hồ ngái ngủ, yên lặng cầu nguyện bản này có thể thông qua..
Tính ra thì cả tuần nay cô đã thức trắng một đêm, mỗi ngày chỉ ngủ được bốn năm tiếng đồng hồ. Cô cũng biết như vậy đối với thân thể không tốt, nhưng là một con chó thiết kế cấp thấp, cô căn bản không có lựa chọn nào khác.
Bên đối phương trả lời vẫn nhanh chóng như cũ, sau khi nhận được tài liệu, anh ta liền gửi một câu “Phông chữ này do người thiết kế hơi giống mẫu chữ nghệ thuật trong Word!”
Thư Nghi bị dọa sợ tới mức vội vàng mở office, nhìn chữ nghệ thuật bên trong, nhưng mà xem tới xem lui, nhìn không ra chỗ nào tương tự.
Nhìn trên màn hình máy tính thay đổi dần sắc chữ nghệ thuật, Thư Nghi một trận mê muội, "Ách ... Này đều là năm 2019, office chữ nghệ thuật thế nào còn xấu như vậy a? Quả thực cùng với năm 1999 giống nhau!"
Đột nhiên, Thư Nghi cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, trong lòng cả kinh, nghĩ muốn lấy điện thoại di động ra gọi nhanh số điện thoại cấp cứu, nhưng chân tay cô hoàn toàn không nghe sai bảo.
Một giây tiếp theo, Thư Nghi mắt tối sầm lại.
Lúc tỉnh lại, Thư Nghi cảm giác được có người ở xung quanh nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô, "Thư Nghi, Thư Nghi! Đừng ngủ nữa, lão sư đi tới!"
Thư Nghi vừa nghe được hai tiếng "lão sư", trong lòng cảm giác có chút kì quái, tự động lí giải thành đồng nghiệp nói sai, đột nhiên ngẩng đầu lên, “Ông chủ đến rồi?”
Giây tiếp theo, Thư Nghi cra người đều ngây ngẩn.
.
Máy tính trước mặt đang mở văn bản word, trên giao diện có chữ nghệ thuật được chèn vào, xấu hơn mẫu chữ mà Thư Nghi đã nhìn thấy trước khi ngất đi.
Thư Nghi hồi tưởng một hồi rồi đứng lên, mình không phải đang ngủ, mà là té xỉu.
Cái không thích hợp không chỉ là mẫu chữ nghệ thuật, mà còn cả màn hình máy tính nho nhỏ phía trước, với một cái bao lớn căng phồng ở phía sau!
Này tuyệt đối là màn hình máy tính từ hai mươi năm trước, phải không?
Thư Nghi quay đầu trái phải, đánh giá một hồi xung quanh mình. Cô đang ngồi trong phòng máy tính với những chiếc máy tính cũ được xếp thành ba hàng dọc, mỗi hàng có tám chiếc máy tính, tổng cộng là hai mươi bốn chiếc.
Trước mỗi máy tính có hai học sinh tiểu học đồng nhất như nhau.
Thư Nghi đưa ánh mắt nhìn về phía góc lớp, dừng lại một chút, trước máy tính ở góc lớp, ba nam học sinh tiểu học đang ngồi cúi đầu nói nói cười cười, giống như ba con khỉ.
Ánh nắng bên ngoài thật chói chang, ngoài cửa sổ lớp học có một cây ngô đồng cao lớn, ánh nắng xuyên qua kẽ lá rơi xuống, dừng lại ở sàn lớp, âm thầm vỡ vụn thành đốm sáng li ti .
Thư Nghi hốt hoảng, có cảm giác mình đang bị mắc kẹt trong một giấc mơ.
Cô vươn lòng bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nhìn đi nhìn lại, nghịch ngợm chiếc khăn quàng cổ màu đỏ quấn quanh cổ, sau đó quay đầu nhìn về phía người ngồi cùng bàn trước máy vi tính.
Cô gái cùng bàn để tóc ngắn ngang tai, tóc thực vàng, chỉ có phần chân tóc hơi đen, ngọn tóc vàng như mới được nhuộm. Màu da của cô gái ngồi cùng bàn ban đầu là tối, nhưng trên nền tóc màu vàng của cô ấy, cô ấy trông càng đen hơn. Nhưng trừ điều đó ra, nữ sinh có nét mặt rất đẹp, mắt to, mũi cao, hốc mắt sâu, khóe môi hơi nhếch, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng có thể thấy khi lớn lên nhất định rất mỹ mạo.
Đáng tiếc những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp lại đi đôi với mái tóc khô héo và làn da ngăm đen, giá trị nhan sắc bị giảm đi trong chốc lát.
Khi Thư Nghi đang nhìn chằm chằm vào cô gái ngồi cùng bàn, cô cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ nhẹ một chút, cô quay đầu lại, nhìn thấy một giáo viên nam trẻ tuổi đi qua phía sau cô, trên mặt mang theo vài phần ý cười nói, "Mới vừa tỉnh ngủ, hồn quay về chưa? "
Nam giáo viên trẻ tuổi cũng không có dừng ở phía sau Thư Nghi, chỉ cảnh cáo cô một chút, đi thẳng về phía sau ba nam sinh ở phía sau phòng học, vươn tay đặt ở ba cái đầu kiwi vỗ vỗ,"" Ba người các ngươi như thế nào lại tụ tập cùng một chỗ? Ngươi, ngồi bên cạnh máy số 1. Ngươi, ngồi bên cạnh máy số 9. Ngươi, ngồi ngay tại đây, không được nhúc nhích."
Ba tên nam sinh sững sờ tách ra, Thư Nghi ngạc nhiên phát hiện hai người con trai trông giống hệt nhau.
Nga, đúng rồi, đây chẳng phải là cặp con trai sinh đôi trong lớp hồi tiểu học của cô .
Thư Nghi nghĩ đến cô sớm đã quên những người với việc ở trường tiểu học từ lâu, trước đây cô mơ, cũng đều là mộng đến trung học, mơ thấy thi vào trường đại học mục tiêu mình đề ra, nhưng mà hiện tại cô ngạc nhiên phát hiện trong giấc mơ của mình, cô thế nhưng thực sự nhớ hết mọi thứ ở trường tiểu học rất chân thực và rõ ràng ----- cô gái ngồi cùng bàn với mái tóc vàng, giáo viên máy tính bị mụn trứng cá, hai cậu bé sinh đôi với đầu kiwi, lớp học sáng sủa, khung cửa sổ bằng gỗ và máy tính cổ. Hai học sinh dùng chung máy tính ...
Thư Nghi vẫn một mực ngây người, cô gái ngồi cùng bàn vì thấy thầy giáo nghiêm khắc nói Thư Nghi, tuy là nói Thư Nghi không phải nói mình, nhưng vẫn khẩn trương ngồi bên cạnh giả bộ cúi đầu nhận sai. Máy tính trước mặt họ không ai dùng, trong vài phút màn hình tối sầm xuất hiện thoogn báo.
Trên nền của màn hình màu đen, một vệt dài ba chiều xuất hiện, ở giữa không ngừng kéo dài, mặc đến mặc đi, còn thay đổi màu sắc.
Thư Nghi nghĩ rằng cô đã quên tất cả những gì xảy ra ở trường tiểu học, nhưng bây giờ cô ngạc nhiên khi thấy rằng cô nhớ rất rõ ràng rằng bạn học, giáo viên, phòng học và máy tính ở trường tiểu học ... xuất hiện trong giấc mơ của cô một cách chi tiết.
——Phải, cô khẳng định mình đang nằm mơ.
Đó chỉ là giấc mơ của mình, cô véo mặt và cắn ngón tay, như thế nào vẫn chưa tỉnh lại.
Sau khi giáo viên máy tính tách ba cái đầu kiwi ra, một lần nữa ngồi trước máy tính trên bục giảng giảng bài, "Các học sinh, các em cảm thấy phông chữ nào đẹp?"
Trong phòng học vang lên những giọng nói thưa thớt, "Màu sắc thật rực rỡ mới đẹp","" Màu đen đẹp"", cũng có ""Cả hai đều không đẹp "...
Thư Nghi nhìn thoáng qua chiếc máy tính do giáo viên điều khiển từ xa, thấy trên ppt có những ký tự nghệ thuật đậm và lạ mắt của Arial, cảm thấy thầy giáo hẳn sẽ trả lời: ""Rất khó coi"" đối với 2 học sinh vừa nói.
Giáo viên máy tính hoàn toàn không để ý đến tiếng nói của các bạn trong lớp và tiếp tục nói với chính mình, "Đúng! Cái phông chữ đẹp và bắt mắt này được gọi là chữ nghệ thuật !"
Thư Nghi: ... bắt mắt thì quả thật bắt mắt, nhưng là mỹ quan? ? ?
Quả nhiên cảnh trong mơ đều không phù hợp ăn khớp hiện thực ...
"Hôm nay thầy giáo sẽ dạy các em cách chèn chữ nghệ thuật!"
"Thầy trước mặt mọi người sẽ chỉ một lần, sau đó các em chính mình tự thao tác!. Mở word, rồi nhập văn bản, lựa chọn phông chữ sau đó đưa vào văn tự là được. Chúng ta hiện tại đánh chữ ngày quốc tế thiếu nhi vui vẻ..... "
" Được rồi! Bây giờ mọi người tự mình thử đi, thầy sẽ kiểm tra hướng dẫn, chỗ nào không hiểucó thể giơ tay hỏi"".
Các bạn cùng lớp ngoan ngoãn đánh chữ, bắt đầu chèn chữ nghệ thuật, Thư Nghi ngồi yên bất động, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ giấc mơ này quá chân thực và quá dài.
Sau khi bạn cùng bàn chèn chữ nghệ thuật xong, giáo viên máy tính vừa đi sau Thư Nghi, điểm danh cô thao tác, "Em đã làm chưa? Chèn chữ nghệ thuật cho tôi xem."
Thư Nghi sờ chuột, bi phẫn lựa chọn, haizz khuôn mẫu xấu đến mức phát khóc, bấm vào bàn phím càng đau lòng hơn, “Này mộng này sao còn chưa dứt!”
Sau khi Thư Nghi chèn chữ nghệ thuật vào, giáo viên máy tính nhìn Thư Nghi với biểu cảm phức tạp hồi lâu, cuối cùng. không nói gì., lặng lẽ bước đến các học sinh khác hướng dẫn.
Sau khi giáo viên tin học bước đi, cô gái cùng bàn kinh ngạc nhìn Thư Nghi "" Cậu cần gì phải đối nghịch với giáo viên tin học a?” Khuôn mặt Thư Nghig lộ ra vài phần kinh ngạc, cô rất ngạc nhiên trước từ ngữ cô bạn cùng bàn dùng , giáo viên máy vi tính ... máy vi tính! Thật là từ ngữ luôn theo dòng thời gian!
Đúng rồi, hồi tiểu học, cô không sử dụng từ máy tính nhiều lắm, luôn nói máy vi tính-giáo viên máy tính siêu nhỏ, các lớp học máy tính siêu nhỏ.
Thư Nghi nhíu chặt mày, một lần nữa cảm thấy rằng những chi tiết trong giấc mơ của cô giống hiện thực một cách đáng sợ.
Tất cả đều là những chi tiết mà cô cho rằng mình đã quên từ lâu.
Chuông tan học vang lên, Thư Nghi cùng các bạn bước ra khỏi phòng học máy tính, vừa bước được hai bước, các bạn cùng lớp và các bạn nữ đã nắm lấy cánh tay của cô.
"Hả, hôm nay cậu bị sao vậy? Mất trí rồi à?"
Cô gái cùng bàn chỉ vào chân Thư Nghi, "Cậu quên cởi bao giày rồi!"
Thư Nghi cúi đầu xuống thấy đôi giày thể thao của cô ấy được bao phủ bởi một lớp bao bọc, hơi bẩn. Dựa vào một sợi dây thun quanh mắt cá chân.
Thư Nghi trong lòng hiện lên vài tia khủng hoảng.
---------------------
Lần đầu tiên mình edit nên sẽ có nhiều sai sót mong mọi người thông cảm và ủng hộ ạ :>>
Mỗi ngày mình đăng 2 chương nhé mng ơi, truyện này theo hướng điền văn nên phải theo dõi dài lâu mới cảm nhận được cái hay của nó, mới đầu sẽ thấy hơi ngán 1 xíu ạ :>