"Lập Hạ, không phải cậu nói cậu có chuyện hả? Sao lại về nhanh thế?" Chu Cẩm Ngư còn chưa kịp bóc vỏ quả trứng trong tay, nhìn thấy bóng dáng Đường Lập Hạ thì không biết tại sao lại buông trứng gà, đứng dậy đưa tay giúp cô một chút.
Cũng đang bởi vì lần đưa tay giúp đỡ này, Chu Cẩm Ngư mới nhìn rõ dáng vẻ lúc này của Đường Lập Hạ.
Trong nháy mắt nhìn rõ thần sắc của Đường Lập Hạ, Chu Cẩm Ngư vốn đang nghi ngờ nhanh chóng chuyển sang lo lắng, cô ấy cẩn thận đỡ Đường Lập Hạ ngồi xuống, sau đó mới thử thăm dò, khẽ hỏi: "... Lập Hạ, cậu không sau chứ?"
Lúc rời đi sau khi kết thúc báo danh vừa nãy hình như tâm trạng đã không đúng lắm, nhưng mới được bao lâu chứ? Chưa được mười phút, vì sao lại đột nhiên ngơ ngơ ngác ngác như này? Giống như, giống như mất hồn vậy, cả người chật vật khó hiểu.
Giọng nói của Chu Cẩm Ngư vang vọng bên tai Đường Lập Hạ, cô nghe được, nhưng đại não giống như khó xử lý bất cứ thông tin nào, trong đầu rối rắm nhưng cũng chỉ vẻn vẹn có đúng một ý niệm.
... Gϊếŧ chết bản thân thời thơ ấu.
Bất kể là dùng cách nào, gϊếŧ chết Đường Tiểu Thảo bốn tuổi, để mọi thứ kết thúc ngay từ lúc chưa bắt đầu.
"... Lập Hạ... Lập Hạ?"
Âm thanh như gần như xa không ngừng vang lên, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Đường Lập Hạ cũng kiên định lại, lý trí cuối cùng cũng quay lại một chút.
Cô ngẩng đầu nhìn, cong môi lên, cười với Chu Cẩm Ngư đang lo lắng một chút.
Cô không biết nụ cười của cô miễn cưỡng mức nào, cũng không biết đôi mắt mình đã khóc đến mức sưng đỏ không ra hình dạng gì, đến mức Chu Cẩm Ngư đang hỏi dồn, nhìn thấy trạng thái này của cô cũng yên lặng, nuốt lại những câu hỏi vào bụng.
Cô ấy luôn cảm thấy, hình như cô khổ sở đến mức không tài nào khóc nổi.
Bởi vậy chỉ chốc lát sau, Chu Cẩm Ngư vốn đang do dự ngập ngừng hỏi lại không hỏi nữa, cô ấy chỉ ngồi xuống, lột sạch sẽ vỏ trứng, sau đó nhét trứng gà ấm vào tay Đường Lập Hạ, nhẹ giọng đề nghị: "Lập Hạ, trứng gà vẫn còn nóng, cậu dùng lăn mắt đi, mẹ tớ nói làm thế có thể tiêu sưng nhanh hơn."
Đường Lập Hạ rũ mắt nhìn quả trứng gà trắng nõn trong tay.
Thời kì này, trứng gà là món đồ ăn trân quý, thậm chí đây là món mặn duy nhất mà vô số người được chạm vào, vậy mà Chu Cẩm Ngư cứ thế đưa cô để tiêu sưng cho mắt.
"Cảm ơn cậu." Đường Lập Hạ cầm trứng gà, nghe lời áp lên mí mắt, cảm giác ấm áp khiến cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Nơi nào đó trong lòng dường như cũng bị nhiệt độ ấm áp sưởi ấm, cũng không nóng rực, nhưng lại âm ỉ đau nhức.
Đường Lập Hạ đưa trứng gà trong suất cơm trưa của mình cho Chu Cẩm Ngư.
Lúc cô ấy lắc đầu muốn từ chối, Đường Lập Hạ cũng lột vỏ trứng, đặt vào bát cô ấy.
Chu Cẩm Ngư thấy thế chỉ có thể thỏa hiệp ăn hết, nhưng trong lòng lại vụиɠ ŧяộʍ hưởng thụ sự ấm áp tuy rất có khoảng cách trên người Đường Lập Hạ.