Sau khi vô thức lùi lại một bước, em mới ngước mặt, lén nhìn thoáng qua phía mẹ.
Sau đó lại thấy mẹ đỏ ửng mắt, im lặng rơi lệ.
“...” Đường Tiểu Thảo sững sờ, chân vừa vô thức lùi về sau kia lại hốt hoảng rút về.
Cô bé thậm chí còn bỏ qua những đau khổ hỗn loạn trong đầu lúc trước, bỏ cặp sách xuống, lập tức đến trước mặt mẹ, giọng nói non nớt lại cất giấu chút ít nghẹn ngào: “Mẹ… Sao mẹ lại khóc?”
Bạn nhỏ giơ tay lên, nắm lấy ống tay áo, vụng về lau từng chút nước mắt trên mặt mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ sao thế ạ?” Em hỏi lần nữa, bản thân cũng quên cả khóc, trong giọng chỉ tràn đầy lo lắng: “Có phải mẹ bị ốm rồi không?”
Có lẽ trong mắt bạn nhỏ, người lớn trưởng thành lại kiên cường, chỉ khi cực kì khó chịu lúc ốm mới biết rơi nước mắt.
Dưới sự ân cần lau nước mắt của em, mẹ nghiêng mặt, lau sạch nước mắt rồi vươn tay ôm em.
Vết thương trên người Đường Tiểu Thảo bị chạm phải từ nhiều phía, đau đến mức em run bắn người lên.
Lúc này Đường Tương Lan mới giật mình, nhận ra trên người con gái bị đánh rất nhiều nơi, vội vàng buông em ra. Sau khi đóng chặt cửa, bà bảo Đường Tiểu Thảo cởϊ qυầи áo trên người xuống, để bà kiểm tra vết thương trên người có nặng không.
Đường Tiểu Thảo nén nước mắt, dùng sức lắc đầu: “Không muốn…”
“Mẹ, không muốn kiểm tra… Con đau…”
Chạm nhẹ vào thôi cũng rất đau, rất đau, cánh tay của em đau, vai đau, mặt và tay, còn cả chân và bụng… Khắp nơi đều rất đau.
Nhưng đau nhất là đầu gối.
Là mẹ bắt em quỳ gối bên ngoài, quỳ rất lâu, cho nên đau đến mức đầu gối sắp nứt ra.
Đường Tiểu Thảo không muốn mẹ nhìn thấy vết thương trên người mình, một chút cũng không muốn.
“Tiểu Thảo ngoan, để mẹ nhìn chút nào…” Đường Tương Lan nhíu mày, đã đang đau lòng chua xót vì dáng vẻ con gái lúc này, lại có thêm mấy phần sốt ruột lo lắng vì con gái không nghe lời.
Nhưng bà lại không biết, Đường Tiểu Thảo lại trở nên nhạy cảm với từng thay đổi nhỏ của bà.
Chỉ là ngữ khí có chút gì đó không ổn, Đường Tiểu Thảo lập tức nhận ra mẹ sắp chuẩn bị cáu giận, điều này khiến em không thể không sợ hãi, em ngừng lùi lại và giãy giụa, đứng đờ người mặc cho mẹ cởϊ qυầи áo mình ra.
Thế là Đường Tương Lan nhìn thấy con gái cơ thể đầy thương tích.
Lúc ở Bác Kinh, Đường Tiểu Thảo thật sự được bà chăm rất tốt, điều này cũng khiến dáng vẻ Đường Tiểu Thảo lúc này trông cực kì đáng thương.
Da trẻ nhỏ vốn non mềm, Đường Tiểu Thảo còn trắng bóc, từng vết roi quật trên người em đều xanh xanh tím tím, nơi bị đánh nghiêm trọng nhất là hai cánh tay, vết thương đã sưng lên, bị tụ máu ứ đỏ đậm lại.