Trong phòng lại trở nên tĩnh mịch, ánh mặt trời ấm áp tỏa vào, sau lưng Đường Lập Hạ là bản thân mình còn nhỏ đang ngủ, còn cô ngồi trước bàn, cầm lấy sợi len vàng đổi được từ bà lão quầy bán quà vặt, cúi đầu nhẹ nhàng cuốn len lên tay cầm hộp cơm.
Bạn nhỏ Đường Tiểu Thảo bốn tuổi chưa biết nhiều chữ, cũng không biết tên mình, cho nên Đường Lập Hạ không khắc chữ lên hộp cơm, mà cô cầm len vàng, quấn từng vòng, từng vòng lên tay cầm hộp cơm.
Như này là có thể phân biệt hộp cơm, lúc bạn nhỏ cầm hộp cơm cũng không bị bỏng.
Ngoài ra, cô lại nhấc cặp sách nặng trĩu lên, đổ hết sách vở mới tinh lên bàn, cầm lấy bút máy, dưới ánh dương ấm áp, viết tên Đường Tiểu Thảo lên từng quyển.
Sau khi viết tên lên sách vở xong, Đường Lập Hạ mở sách ra, mơ hồ nhớ hồi bé thường xuyên cầm sách về nhà, nhờ người nhà bọc bìa sách giúp.
Cậu cả cũng hay bọc bìa sách giúp chị, nhưng sau khi mẹ rời đi, Đường Tiểu Thảo chỉ có thể tìm ông bà ngoại, nhưng hai ông bà già không giỏi làm mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Cho nên trong trí nhớ của cô, mấy chuyện bọc bìa sách mới này hầu như toàn là ông nội nghiêm túc làm. Ông giúp cô viết tên, sau đó cắt giấy bọc bìa sách giúp cô.
Sau này lớn hơn chút, việc bọc bìa sách chính là Đường Tiểu Thảo tự làm, mặc dù bọc lộn xộn, nhưng thử mấy lần xong, cô bé cũng đã biết làm.
Lắc đầu đè xuống những ký ức không ngừng tràn ra, Đường Lập Hạ lấy dao gọt bút ra. Sau khi ngồi xuống bàn, cô vừa tay chân lúng túng vừa nghiêm túc bọc bìa cho sách vở.
Cuối cùng, cô nhìn sách ngữ văn được bọc hoàn chỉnh, khẽ thở phào, lại dùng bút máy viết lên hai chữ "Ngữ văn".
Nghĩ ngợi một lúc, cô vẫn nâng bút lên, viết thêm tên bạn nhỏ lên.
Lần đầu chuẩn bị cho trẻ con mấy thứ này, Đường Lập Hạ cũng không biết mình đã đủ cẩn thận chưa. Lúc cất lại đống sách vở vào cặp xong, thời gian ngủ trưa cũng không còn nhiều.
Chiều còn có tiết của Đường Lập Hạ nên cô vuốt vuốt ấn đường, dứt khoát cúi đầu, dùng bút, ghi ra tình hình hiện tại của mình.
Với thân phận rõ ràng nhưng không bị giới hạn của mình, cô lập tức ghi lại số tiền tiết kiệm cùng với mối quan hệ với những người thân khác nếu có.
Đến khi tiếng chuông ngoài cửa sổ vang lên, Đường Lập Hạ buông bút, nhìn thông tin trên giấy, cô chậm rãi nhíu mày lại.
Nếu quả thật như suy nghĩ sáng nay của cô, muốn thật sự sống cuộc đời mình lần nữa, vậy việc cấp bách lúc này là phải nghĩ cách kiếm tiền mới được.
Nếu không chỉ bằng số tiền lương ít ỏi của trường làng, hết một tháng cũng chẳng chừa lại chút gì, chứ đừng nói sau lưng còn một cô nhóc sinh non yếu ớt, đồng thời thiếu dinh dưỡng kia nữa.