Chương 25: Hai hạt giống

Và giống như Chu Cẩm Ngư, đây là lần đầu cô làm giáo viên.

Nhưng lúc này nhìn hai bóng người nhỏ bé, phấn khích tung tăng rời đi, Đường Lập Hạ bỗng cảm thấy mảnh đất trong lòng như được gieo hai hạt mầm mới.

Cô không nhớ rõ kiếp trước Dương Vân lớn lên trông như nào, nhưng cô biết rõ hai mươi lăm năm cuộc đời của Đường Tiểu Thảo có rất nhiều bề bộn chịu không thấu.

Bây giờ cô tự tay gieo hai hạt giống xuống, trồng ở vườn hoa nho nhỏ trong lòng giáo viên, tất cả vừa mới bắt đầu, nhưng cô đã bắt đầu mơ ước đến ngày các em nảy mầm sinh trưởng, vươn ra khỏi lòng đất.

Cảm giác như này rất khác lạ, có thể từ rất lâu, rất lâu về trước, Đường Lập Hạ cũng chưa từng nghĩ tới mình sẽ xuất hiện ý nghĩ như này.

Nhưng chút ít xúc động này cũng chỉ nhất thời nảy sinh, lại nhanh chóng biến mất mất tăm mất tích.

Các giáo viên khác cũng lục tục về căn phòng, có người sửa sang lại giáo án mỏng dính, có người thảo luận có em học sinh nghỉ hè xong không quay lại trường nữa. Chu Cẩm Ngư đến thẳng bàn làm việc của Đường Lập Hạ, tò mò hỏi cô đi mua hộp bút từ lúc nào.

"Lúc đi mua thuốc, tiện thể nên tớ mua luôn."

Đường Lập Hạ nghe thấy giọng Chu Cẩm Ngư mất tiếng hơn lúc trước, cô lại đưa kẹo ngậm họng lúc trước cất về, tiện thể đưa cô ấy một cốc nước ấm vừa vặn.

Chu Cẩm Ngư sững sờ nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay: "... Mua cho tớ á?"

Cô nói là tiện thể mua cho cô ấy, nhưng lại đặt vào tay cô ấy nguyên một hộp.

Cho nên, hình như thật là đặc biệt mua cho cô ấy rồi?

"Uống nước trước đi, sau đó hẵng ngậm kẹo." Đường Lập Hạ tránh không trả lời.

Chu Cẩm Ngư trừng mắt nhìn, cầm viên kẹo chưa lấy lại tinh thần, cảm thấy trong lòng thầm cảm động.

"Tớ biết rồi, cảm ơn Lập Hạ~" Cô ấy chợt nở nụ cười xán lạn, sau đó bưng cốc nước trong tay lên, uống mấy ngụm nước ấm, sau đó mới ném viên kẹo vào miệng.

Trông động tác kia, đoán chừng đấy là thuốc độc cô ấy cũng không màng quan tâm.

Đường Lập Hạ không biết sao tự dưng cô ấy phấn chấn lên thế, cô lắc đầu rồi cúi đầu, lật bài tập lúc nãy vừa thu lại của lớp hai.

Chu Cẩm Ngư cũng không quấy rầy cô nữa, chỉ ngồi sát bên cạnh cô, sau đó thỉnh thoảng nghẹo đầu nhìn cô chằm chằm.

Luôn cảm thấy từ sau khi cô nói muốn học trở thành một giáo viên thật giỏi xong, Đường Lập Hạ cũng không còn giống như trước.