Một giây sau, quả trứng em tưởng sẽ được ăn lại nhẹ nhàng lăn lên mí mắt. Cô bé hiểu ra, nhắm mắt lại, trứng gà ấm áp lăn từng vòng từng vòng quanh mắt em.
"Ưm?" Bạn nhỏ hơi ngẩng mặt lên, nắm lấy ống tay áo của Đường Lập Hạ.
Đường Lập Hạ đưa tay ôm bạn nhỏ vào l*иg ngực, bàn tay nâng lưng em lên, sợ em ngã, dịu dàng giải thích: "Đừng nhúc nhích, lăn mấy cái xong lát nữa mắt sẽ không đau nữa."
Nhưng so với đôi mắt sưng đó, thứ chói mắt hơn là dấu tay đã bắt đầu đọng máu trên cổ Đường Tiểu Thảo.
"... Có đau không?" Đường Lập Hạ cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm lên.
Cô nhóc trong lòng lại vô thức rụt lại, rõ ràng là đau nhưng lại cười khúc khích: "Hơi ngứa ạ~"
"Chị cô giáo ơi, cổ cũng phải lăn trứng ạ?" Đường Tiểu Thảo nhắm nghiền mắt lại, giơ trứng gà mới lột một nửa lên.
Đường Lập Hạ không dừng tay, bình tĩnh ừ một tiếng, sau đó nói: "Gọi là chị được rồi."
Chị cô giáo ơi... Bản thân hồi nhỏ lại nghe lời, lễ phép thế sao?
"Vâng~" Đường Tiểu Thảo ngoan ngoãn gật đầu, lại nhanh chóng rầu rĩ: "Nhưng em có một chị lớn rồi, chị lớn hơn chị lớn của em, vậy chị lớn em biến thành chị nhỏ rùi."
Đường Lập Hạ biết chị lớn trong miệng cô bé là ai.
Là Đường Lỵ học lớp năm trong trường, cũng là con gái lớn nhà cậu Đường Tiểu Thảo, là đứa lớn nhất trong đống con cháu nhà họ Đường.
Nhưng Đường Lỵ cũng không phải người chị lớn có trách nhiệm với em trai, em gái mình.
Đột ngột nhớ lấy vài chuyện cũ khiến ánh mắt Đường Lập Hạ ảm đạm đi chút, nhưng nhanh chóng đã biến mất.
"Chị là chị em, không cần phân cao thấp. Chị lớn của em cũng không liên quan, sẽ không vì một cái xưng hô mà trở nên nhỏ đi."
Đường Lập Hạ kiên nhẫn giải thích xong, phát giác trứng gà đã nhanh chóng nguội đi nên dừng động tác, lại cầm một quả trứng khác, nhanh chóng bóc vỏ.
"Giờ lăn trứng chút đã, lát nữa chị đi mua thuốc bôi lên, chiều sẽ không còn đau nữa."
Theo giọng nói và động tác của Đường Lập Hạ, Đường Tiểu Thảo nỗ lực ngửa cổ ra sau, còn vừa rụt cổ kêu nhột, vừa ngoan ngoãn bị lăn trứng gà, cả người không nhịn được chui vào lòng cô uốn a uốn éo, như con mèo con ngứa thịt vậy.
Sau khi quả trứng gà trong tay cũng nguội đi, Đường Lập Hạ ôm lấy bản thân lúc nhỏ, đưa tay cào cào lại mái tóc rối bời của cô bé, ấm áp nói: "Tiểu Thảo nhớ kỹ này, chị là Đường Lập Hạ, là mùa cỏ cây sinh trưởng phồn thịnh nhất."