Chương 11: Bạn nhỏ thiện lương lại hiểu chuyện đáng yêu nhất thế giới

...

Thẳng đến sáng ngày hôm đó.

Hôm nay là ngày tựu trường chính thức, ngoại trừ hai giáo viên mới tới là Đường Lập Hạ và Chu Cẩm Ngư thì còn có Dương Quốc Hoa và một giáo viên già khác trước kia cũng từng học trường này.

Trường làng chỉ có sáu khóa, không chia lớp, bốn giáo viên toàn quyền phụ trách việc dạy học cho cả sáu khóa, Chu Cẩm Ngư và Đường Lập Hạ là giáo viên mới tới, đương nhiên sẽ được phân bổ đến quản lý dạy học cho tụi nhóc lớp 1, lớp 2, còn lại mấy đứa nhỏ bốn khóa còn lại đã hiểu chuyện và có thể tự học thì do hai giáo viên có kinh nghiệm hơn phụ trách.

Nhưng lúc nào tụi lớp 1, lớp 2 cũng khó quản hơn.

Đám nhóc này đều vừa nhập học, ở khu vực này cũng không có nhiều nhà trẻ, mầm non các kiểu, tụi nhỏ gì cũng không hiểu, rời phụ huynh một lúc sẽ gào mồm khóc ầm lên, quả thực khiến Chu Cẩm Ngư muốn bứt tóc.

Đường Lập Hạ không đồng cảm với Chu Cẩm Ngư, bởi vì Đường Lập Hạ đã sớm tìm thấy cô bé dễ thấy trong lũ trẻ con này.

Điều này cũng đồng nghĩa là, cho dù là Đường Tiểu Thảo, hay là Đường Lập Hạ, cũng sẽ triệt để biến mất khỏi thế giới này vào ngày hôm nay.

Đường Tiểu Thảo cũng thật sự là đứa nhỏ dễ thấy nhất trong đám trẻ con.

Không riêng vì dung mạo của em trắng trẻo đáng yêu, cũng không phải vì em ăn mặc tinh xảo, đắt đỏ đến mức nào, thật ra là vì trong cả lũ nước mắt nước mũi gân giọng khóc kia, thì Đường Tiểu Thảo không khóc, còn đang nhiệt tình giúp Chu Cẩm Ngư vỗ về mấy đứa trẻ con đang không ngừng khóc khác.

"Suỵtttt, bạn nhỏ đừng khóc nữa, mình giúp cậu lau nước mắt nha."

"Chị ơi, chị tên là gì thế ạ? Em tên là Đường Tiểu Thảo, nếu chị hông khóc nữa thì chúng mình có thể làm bạn thân đóoo."

"Đừng khóc nữa mà, chị cô giáo hình như cũng khóc luôn rồi nè..."

"Chị cô giáo ơi, bạn nhỏ đó khóc thương quá, chị có thể lau nước mũi cho bạn ý trước được không ạ?"

"..."

Tiếng khóc tê tâm liệt phế vang động khắp không gian, xem chừng chỉ có đúng một giọng nói ngọt ngào dịu dàng đấy lại cực kỳ chói tai, chứ chưa kể cô bé còn như bà cụ non, nhón chân vỗ vỗ vai Chu Cẩm Ngư, tỏ vẻ đồng cảm lẫn bất đắc dĩ...

Không cần phải nói, chỉ nhìn sắc mặt vô cùng đặc sắc của Chu Cẩm Ngư lúc này, Đường Lập Hạ cũng có thể đoán được Đường Tiểu Thảo bây giờ tuyệt đối là bạn nhỏ thiện lương lại hiểu chuyện đáng yêu nhất thế giới trong mắt Chu Cẩm Ngư.

Đường Lập Hạ trầm mặc nhìn cảnh này, trong ánh mắt lãnh đạm lại xen lẫn chút nghi ngờ.

Bản thân khi còn bé... lại trông như này sao?

Cô không nhớ rõ, giống như vốn không nhớ được Chu Cẩm Ngư vậy. Cô cũng không nhớ hồi bé bản thân mình như nào, điều duy nhất còn nhớ, chỉ nghĩ bừa một chút đều là đau đớn tận xương, chưa bao giờ cạn kiệt nước mắt.

Đường Tiểu Thảo bốn tuổi, đối với Đường Lập Hạ mà nói, giống như khoảng ký ức bị thời gian phủ lên một tầng bụi bặm vừa dày vừa nặng. Cô lơ đãng liếc mắt, cố gắng lục tìm trong trí nhớ mơ hồ, nhưng căn bản không tìm được chút bóng dáng nào tương tự.