Hôm nay cô ấy bận đi làm nên mẹ của Trình Lam nói muốn giúp cô ấy chăm sóc đứa nhỏ, cô ấy cũng không nghĩ nhiều nên đã đưa đứa nhỏ cho bà ấy.
Thế nhưng ai cũng không nghĩ tới, bà ấy đưa đứa nhỏ tới công viên giải trí chơi lại để lạc mất đứa nhỏ.
Đã vậy sau khi làm lạc mất đứa nhỏ còn không lập tức báo cho Trình Lam mà lại lén bỏ đi một mình, cũng không thông báo một tiếng đã trực tiếp về quê.
Trình Lam thấy mẹ và con trai trễ như vậy vẫn chưa trở về mới nhận ra không đúng, đợi biết được chuyện mẹ mình đã làm cũng đã tức sắp chết luôn rồi.
Cũng may, bé Hạo Hạo gặp được Tô Vi Vi và Cố Dung Thời.
“Rất cảm ơn mọi người, thật sự rất cảm ơn.”
Trình Lam ôm chặt Hạo Hạo, nói cảm ơn không ngừng.
Lúc này Tô Vi Vi cũng bị hành động của mẹ Trình Lam dọa sợ luôn rồi.
Còn có thể làm như vậy?
Làm lạc mất đứa nhỏ sợ bị trách phạt nên lập tức bỏ chạy?
Tha thứ cho một người phàm trần như cô không thể lý giải nổi.
“Hai vị bạn học, hôm nay thật sự rất cảm ơn các em. Nếu không có hai người giúp đỡ thì không biết Hạo Hạo đã như thế nào rồi. Tôi cũng không biết làm sao để có thể cảm ơn hai em, đã vậy còn làm chậm trễ thời gian hai người đi chơi. Vậy nên mong hai người có thể nhận lấy số tiền này, coi như bồi thường của tôi với hai em nhé.”
Trình Lam lấy hết tiền trong ví ra xếp thành một chồng, nhìn ít nhất cũng phải hơn một ngàn đồng.
Hiện tại chưa có dịch vụ chuyển khoản, tất cả giao dịch đều dùng tiền mặt vậy nên dù ít hay nhiều thì trong túi mọi người ai cũng để lại không ít tiền để dùng khi có việc gấp.
Nhưng người có thể tùy ý để nhiều tiền trong túi như vậy chắc hẳn tài lực cũng không thấp.
Tô Vi Vi xua tay.
“Tiền thì em không cần, chúng tôi cũng rất vui khi có thể giúp bé Hạo Hạo tìm được mẹ. Nhưng nếu chị thật sự cảm thấy áy náy vậy hy vọng chị có thể dành nhiều thời gian hơn cho Hạo Hạo.”
Nhìn biểu hiện lúc đầu của Hạo Hạo, thế nhưng thiếu chút nữa đến cả mẹ ruột cũng không nhận ra. Từ đó có thể thấy được ngày thường chắn hẳn thời gian Trình Lam dành cho bé cũng rất ít.
Trình Lam đỏ mặt, cô ấy xác thực cũng rất ít chăm sóc Hạo Hạo.
Cúi đầu nhìn đôi mắt ngây thơ của con trai, mũi cô ấy lại hơi nghẹn ngào.
“Bạn học nói rất đúng, tôi thật sự phải dành ra càng nhiều thời gian hơn nữa để chăm sóc Hạo Hạo.”
...
Đến khi rời khỏi công viên giải trí mặt trời cũng đã lặn về phía tây, hơn nửa bầu trời đã nhiễm sắc hồng.
Tô Vi Vi hơi xin lỗi nhìn về phía Cố Dung Thời.
“Thật xin lỗi, trước đó đã nói sẽ cùng anh đi công viên giải trí chơi thật vui vẻ, vậy mà chỉ chơi được một lúc.”
Thời gian cả một buổi trưa gần như đều tốn hết ở phòng khách hàng của trung tâm giải trí rồi.
Thời thơ ấu tốt đẹp của Cố Dung Thời mới bù được một nửa đã kết thúc.
Tô Vi Vi có cảm giác khó chịu như kế hoạch lập thật tốt mới đi được nửa đường đã bị người khác phá hủy mất.