Nhóc con đi lạc mất, cũng không biết bà ngoại cậu hiện giờ có bao nhiêu lo lắng.
Tô Vi Vi chuẩn bị đi xung quanh nhìn xem.
Chỉ là cô vừa tính bảo Cô Dung Thời một tiếng, anh đã đứng lên.
“Để tôi đi, nắng như vậy, em muốn phơi thành cá khô sao?”
Anh vừa cười vừa nói, chân dài đã bước ra ngoài.
Tô Vi Vi:....
Đây cũng quá chu đáo rồi đí?
Cố Dung Thời lúc nhỏ đã ấm áp như vậy, lớn lên vừa đẹp trai lại ôn nhu, không biết sẽ làm bao nhiêu người chết mê chết mệt?
Tô Vi Vi quyết định, sự ấm áp tuyệt vời này, trước tiên cứ để cô hưởng thụ đã.
“Được, vậy anh đi đi, em ở đây chờ.”
Tiểu Hạo Hạo ôm trái cây mà gặm, Tô Vi Vi ôm Tiểu Hạo Hạo xoa nắn, một lớn một nhỏ bốn mắt lấp lánh nhìn theo bóng lưng Cố Dung Thời rời đi.
“Nhóc con đúng là vừa thơm vừa mềm.”
Tô Vi Vi ôm cục bánh trôi, bất giác nghĩ đến em gái mình.
Không sai, Tô Vi Vi còn một đứa em gái.
Chị em Tô gia, có Mạn Mạn Vi Vi và Huyên Huyên.
Tiểu Huyên Huyên hiện tại mới 2 tuổi, do ông bà ngoại Chu chăm sóc.
Đời trước Tô Vi Vi đi học xa nhà, sau đó lại đến thủ đô làm việc, hơn nữa hai người hơn kém nhau 11 tuổi, cô thực sự không quá thân thiết với người em gái ruột này.
Hơn nữa đại khái bởi vì không có cha mẹ quản, bị ông bà ngoại quá nuông chiều khiến Tô Huyên Huyên thật sự rất phản nghịch.
Hút thuốc uống rượu nhuộm tóc, học toàn thói hư tật xấu.
Về sau uống rượu đánh nhau, bị người ta tống vào tù.
Tô Vi Vi còn nhớ rõ, kiếp trước thời điểm cô đến thăm Tô Huyên Huyên, thiếu nữ đó vừa ủy khuất lại quật cường.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như Tô Huyên Huyên có người chỉ bảo tận nơi, có phải em ấy cũng sẽ không đi lên tuyệt lộ đó không?
Nghĩ ngợi một chút, trong lòng Tô Vi Vi hơi nóng lên.
Thời điểm mới trọng sinh, trong nhà chỗ nào cũng không tốt.
Nhưng bây giờ đã buôn bán được một khoảng thời gian, có lẽ… cùng nên đón Tô Huyên Huyên trở về.
Chỉ là phòng ở trong nhà vẫn quá ít.
Xem ra lại cần phải xây thêm phòng.
Tô Vi Vi ôm cục bánh trôi tiểu Hạo Hạo, trong lòng suy nghĩ đến thượng vàng hạ cám lộn xộn hết lên, hoàn toàn không chú ý tới Cố Dung Thời đã quay trở lại.
Thẳng đến khi Cố Dung Thời nhẹ xua xua tay trước mặt, cô mới phản ứng lại đây.
“Cố Dung Thời, anh quay về rồi?”
Phía sau Cố Dung Thời trống rỗng, không có ai.
“Không tìm được người sao?”
“Không có, xung quanh đây đến một người già còn không có, đừng nói đến là bà ngoại Hạo Hạo.”
Cố Dung Thời nhíu mày.
Anh vừa mới đi một vòng, đừng nói là không tìm được bà ngoại Hạo Hạo, thậm chí ngay cả thông báo tìm trẻ lạc gì đó còn không có.
Cố Dung Thời có hơi nghi ngờ, liệu có phải có người cố ý vứt bỏ con trẻ hay không.
Nhưng nhìn lại quần áo Hạo Hạo mặc, không giống như một đứa trẻ bị người ta vứt bỏ.
“Tại sao lại như vậy?”
Tô Vi Vi cũng không hiểu, nhìn tiểu Hạo Hạo còn đang cười ngây ngô, thích thú gặm trái cây đến mức không thể tự kiềm chế, hoàn toàn không ý thức được tình cảnh của chính mình.
“Hay là, chúng ta đem nó đến phòng thông báo để nhân viên báo có trẻ đi lạc đi? Nếu không có ai đến nhận, vậy cũng chỉ có thể báo cảnh sát.”
Cố Dung Thời gật đầu, cách của Tô Vi Vi hiện tại là tốt nhất.