Nếu như Cố Dung Thời trưởng thành, chẳng phải là sẽ đẹp đến mức hại nước hại dân sao?
“Được, em đi cùng với anh!”
Nhìn vào đôi mắt nhỏ háo hức của Cố Dung Thời.
Đoán chừng là đứa trẻ này trước kia chưa từng đến công viên giải trí đi?
Người có tiền chỉ có tiền chứ cuộc sống không vui vẻ, cô hiểu, cô hiểu rất rõ.
Để Tô Vi Vi cô cho anh một tuổi thơ thật vui vẻ đi!
Cố Dung Thời:…… Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa.
Anh đơn giản chỉ là muốn cùng đi công viên giải trí cùng với Tô Vi Vi thôi.
Mặc kệ là Tô Vi Vi nghĩ như thế nào, tóm lại, chuyện đi công viên giải trí này đã xác định rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Vi Vi uống sạch một ly sữa bò lớn, mặc vào một chiếc váy nhỏ xinh đẹp, đeo cặp của mình lên lưng, đội một chiếc mũ rơm lên, mới vừa bước ra khỏi cửa liền thấy Cố Dung Thời đang đợi.
Đứa nhỏ này, đối với việc đi công viên giải trí có bao nhiêu mong đợi chứ.
Một cậu nhóc không có tuổi thơ, thật sự là quá thảm rồi.
Khi Cố Dung Thời nhìn thấy ánh mắt thương tiếc của Tô Vi Vi thì có chút khó hiểu, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng, giơ máy ảnh lên.
“Hôm nay tôi mang theo máy ảnh đến, chúng ta có thể chụp nhiều ảnh một chút.”
“Được được được, đều nghe theo anh.”
Chụp nhiều ảnh một chút, như vậy sau này có thể giữ lại làm kỉ niệm.
Tô Vi Vi tỏ vẻ là cô hiểu rồi, cô đã thật sự hiểu.
Công viên trò chơi ở thời đại này đương nhiên không có đa dạng như trước lúc Tô Vi Vi trọng sinh, nhưng ưu điểm là…… Chủ yếu nhằm vào trẻ em, cũng không có nhiều người xếp hàng như vậy.
Không đến mức đi ra ngoài cả một ngày, trước khi về chỉ có thể chơi được năm sáu trò, thời gian còn lại đều dùng để xếp hàng.
Thậm chí vì để có thể chơi nhiều thêm hai trò, còn lên kế hoạch cẩn thận.
Tô Vi Vi cùng Cố Dung Thời chơi trò ngựa gỗ xoay tròn, xe điện đυ.ng, thuyền hải tặc……
Vốn dĩ Tô Vi Vi cho rằng mình đã là người lớn, đối này những trò này không có hứng thú gì.
Nhưng ai ngờ đâu……
Khi vào công viên trò chơi, cô chơi còn điên cuồng hơn cả Cố Dung Thời.
Ngược lại là Cố Dung Thời, ngay cả trò tàu lượn siêu tốc cũng không làm anh mất kiểm soát, ngược lại có nhiều lúc còn cầm máy ảnh chụp rất nhiều.
“Cố Dung Thời, hình như đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, chúng ta ăn một chút gì đi?”
Tô Vi Vi lau lau cái trán đầy mồ hôi của mình, cười tủm tỉm nhìn về phía Cố Dung Thời nói.
Hôm nay cô bắt buộc buộc phải bù đắp một tuổi thơ tươi đẹp cho Cố Dung Thời.
Đương nhiên không thể thiếu việc ăn cơm trưa trên bãi cỏ.