Vốn là Tô Vi Vi khảo sát các quầy bán quần áo ở chợ đêm, định lấy một ít quần áo bán ở đây, ai ngờ vị thiếu gia Cố Dung Thời lại bày tỏ anh cũng cảm thấy rất hứng thú, sau đó…… Trở thành hai người cùng đến thành phố Ô nhập hàng.
Tuy Tô Vi Vi không hiểu một đứa trẻ xuất thân từ gia đình có tiền như Cố Dung Thời tại sao cảm thấy hứng thú với việc mua quần áo ở chợ đêm với cô, nhưng…
Chỉ tốn 0.0003 giây, cô đã lập tức đồng ý.
Phải biết rằng, chuyện đến thành phố Ô nhập hàng, là chuyện làm sau lưng mẹ Tô, sau khi trở về cô phải tìm người gánh tội, rõ ràng Cố Dung Thời kia là người gánh tội tốt nhất.
Cố · gánh tội · Dung Thời bên cạnh không hề nhận ra ác ý của Tô Vi Vi, thay vào đó, sau khi xe chạy anh đưa cho Tô Vi Vi một chiếc gối kê cổ có hình con thỏ màu hồng.
“Từ đây đến thành phố Ô mất khoảng ba giờ, đeo cái gối kê cổ sẽ thoải mái hơn rất nhiều, còn có thể chợp mắt một lát.”
Tô Vi Vi đương nhiên không phải là một người để bản thân chịu thiệt, mắt thấy trong tay Cố Dung Thời còn có một cái màu lam, cô không khách sáo lập tức nhận lấy.
“Cảm ơn anh, Cố Dung Thời, anh chuẩn bị mọi thứ thật đầy đủ.”
Cũng không biết Cố Dung Thời cho thêm cái gì vào gối kê cổ này, cảm giác thoải mái hơn nhiều so với cái gối kê cổ mà thời trước cô đã tốn nhiều tiền mua, Tô Vi Vi thoải mái vô thức nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc ngủ say.
Đến lúc Tô Vi Vi mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện…. Đầu mình đã dựa lên vai Cố Dung Thời!
Cái này……
Tại sao loại cốt truyện kinh điển của nữ chính phim truyền hình, lại xuất hiện trên người cô chứ.
Tô Vi Vi vô thức sờ đầu.
Còn tốt, còn tốt, cô đã gội đầu, tóc thơm không bết dầu.
Sau đó mới lập tức vươn thẳng đầu của mình.
“Thật ngại quá, Cố Dung Thời.”
Cố Dung Thời nhìn Vi Vi cười, “Không sao, đầu em… Không nặng chút nào.”
Tô Vi Vi:…… Không những không cảm thấy được an ủi, ngược lại cô còn bị nghẹn.
Đúng lúc này tiếng thông báo của xe khách vang lên, đã tới thành phố Ô, Tô Vi Vi và Cố Dung Thời theo dòng người xuống xe, kêu chiếc taxi đi thẳng đến chợ bán sỉ.
Lúc này, ngành bán sỉ ở thành phố Ô đã phát triển, Tô Vi Vi nhanh chóng tìm tới khu quần áo.
Cô không vội bắt tay vào việc, mà đi khắp nơi dạo quanh trước một loạt cửa hàng với Cố Dung Thời, còn nghỉ chân nghe ngóng mấy chủ tiệm và khách mua sỉ cò kè mặc cả.
Nắm bắt kỹ tình hình, Tô Vi Vi mới xuống tay một cách ổn định, chính xác, quyết đoán.
Vốn dĩ chủ các tiệm bán trang phục đó đều xem Tô Vi Vi và Cố Dung Thời là trẻ con, hoặc là vốn không coi trọng họ, hoặc chỉ muốn lừa họ.
Nhưng ai ngờ Tô Vi Vi còn già hơn bánh quẩy già.
Trả giá không nương tay chút nào, vừa có thể thẳng thắn dứt khoát vung đao trả giá, vừa có thể mềm mỏng gϊếŧ người nũng nịu hại người.
Ai có thể chống đỡ được.
Cuối cùng Tô Vi Vi còn được giá ưu đãi hơn so với khách hàng lão làng.