Quán nướng nho nhỏ, rất nhanh đã đầy bàn, bên ngoài còn một hàng dài người đứng chờ, có người nhịn không được, trực tiếp mua xong liền đứng ở ven đường ăn, còn có người mua một suất xiên nướng, vừa ăn vừa đi dạo chợ đêm.
Đi một vòng vừa đủ ăn hết, tiêu hóa cũng xong, lại quay về gọi thêm một suất nữa để thưởng thức.
Ba Tô nướng thịt vội không kịp thở, mẹ Tô cùng Tô Vi Vi thay phiên chạy bàn đưa que nướng đến mức chân không chạm đất, bên chỗ Tô Mạn Mạn càng là bận không thể tả.
Chờ đến 10 giờ đêm, tất cả đống thịt ban ngày Tô Vi Vi chuẩn bị đều gần như đã bán hết, chỗ bia nhập vào cũng không biết đã khui lốc mới bao nhiêu lần, thịt kho thì từ sớm đã cháy hàng không còn lại gì.
Chờ tới khi khách ăn còn chưa đã thèm rời đi hết thì một nhà Tô gia mới kéo thân thể mệt mỏi lục tục thu dọn bàn ghế, sau đó nhìn chằm chằm Tô Vi Vi đếm tiền.
“Một trăm, hai trăm, ba trăm…. Tối hôm nay chúng ta kiếm được 1839 đồng.”
“Mua thịt mất 300 đồng, một chai bia là 1,2 đồng, tối nay bán hết 120 chai, tổng 144 đồng, thịt kho mất 120 đồng. Vậy tồng tiền bỏ ra là 564 đồng, tính thêm gia vị linh tinh coi như hết 600 đồng. Còn lại chúng ta lời —- 1239 đồng.”
Tô Vi Vi nhanh chóng tính toán, ba Tô mẹ Tô nhìn đống tiền trước mắt, cả người choáng váng.
“Một buổi tối của chúng ta kiếm được tận hơn 1000 đồng?”
“Thật sự nhiều như vậy sao? Con gái, con có tính sai không?”
Tô Vi Vi bỏ sổ sách xuống, nhướn mày kiêu ngạo: “Đương nhiên không sai, mấy phép tính này học sinh tiểu học còn tính được, ba, mẹ, hai người thấy chủ ý bán thịt nướng của con không tồi chứ?”
Mẹ Tô gật đầu liên tục, trong mắt đều biến thành hình tiền.
“Không sai không sai, Vi Vi chính là tiểu phúc tinh của nhà chúng ta.”
Lúc này, cho dù Tô Vi Vi nói cái gì, khả năng mẹ Tô đều sẽ chỉ gật đầu, tung hô Vi Vi là nhất đi.
“Vậy…. có phải chúng ta nên mở rộng quy mô không?”
“Đúng đúng, Vi Vi con nói…. Hả? Cái gì cơ?”
Mẹ Tô đột nhiên ngẩng đầu.
Đứa nhỏ này hình như mỗi ngày lại ra một ý tưởng thì phải?
“Thì là mở rộng quy mô đó mẹ. Mẹ xem, tối hôm nay chúng ta kiếm được nhiều như vậy, nhiều người còn ăn chưa đã thèm, chẳng lẽ tiền dâng tới cửa mẹ tính không cầm sao? Chúng ta có thể mua thêm bàn ghế, mở rộng quán ăn, lại thêm một vài món mới, khẳng định sẽ càng thu được nhiều khách đến.”
Chỉ dùng một sản phẩm đánh vào thị trường, về sau muốn cạnh tranh ưu thế, hoặc là có điểm vượt trội hơn, hoặc là phải đa dạng hóa sản phẩm.
Thịt nướng này, muốn cạnh tranh theo kiểu vượt trội hơn hoàn toàn không có khả năng, chỉ có thể tăng thêm một vài loại mặt hàng khác bán cùng, như vậy mới có thể tận dụng triệt để, càng kiếm về được nhiều tiền.
Ví dụ như thịt heo nướng quá đơn điệu, có thể dùng thịt bò, thịt dê, phần gân, cánh gà, chân gà đều thử nướng một lần xem sao.
Còn có thế thêm một chút rau củ gì đó chống ngán, làm nộm dưa chuột, đậu tương đậu phộng ăn kèm gì đó, đều là đồ quán nướng chuẩn bị sẵn.
Tô Vi Vi nhớ tới kiếp trước nửa đêm đi ăn thịt nướng cùng bạn tám chuyện xuyên đêm, nước miếng lập tức tràn ra.
“Nhưng…. nhưng chúng ta lo được hết sao? Quá nhiều việc.”
Mẹ Tô có chút dao động, nhưng mà …..
Hôm nay bọn họ làm không kịp thở, nếu giống như con gái nói mở rộng quy mô gì đó, đa dạng phát triển gì đó, cả nhà Tô gia căn bản sẽ lo không xong, bởi vì quá nhiều thứ phải làm.
“Nếu như làm không kịp, vậy thì kiếm người tới giúp thôi.”