Còn cơm……
Nhà họ Tô có một cái lò, lúc nấu đồ ăn thì không nấu được cơm, cho nên Tô Vi Vi đã sớm đi tới tiệm cơm nhỏ bên cạnh gọi một thùng cơm lớn, tuy đắt hơn so với tự mình nấu, nhưng lại bớt được không ít chuyện rắc rối.
Hai chị em đặt đồ ăn đã nấu và cơm mua lên xe ba gác, họ không dám chạy mà đẩy xe ba bánh tới cửa xưởng máy móc.
Vừa sắp xếp mọi thứ xong xuôi, một hồi chuông vang lên, ngay sau đó không ít công nhân mặc đồng phục từ bên trong xưởng máy móc đi ra .
Có người vẻ mặt vội vàng về nhà ăn trưa, lại cũng có không ít người định mua đại chút gì đó ngoài cửa xưởng ăn.
“Cơm trộn đây, cơm trộn ăn ngon tiện lợi đây, 3 đồng người mua không bị lỗ, người mua không bị lừa, 3 đồng có thể ăn no nê đây!”
Tiếng rao hàng non nớt thu hút sự chú ý của nhiều người.
Sau đó mới nhìn thấy, cửa xưởng máy móc vậy mà có thêm quầy hàng mới, hai chị em xinh đẹp trẻ tuổi.
Hai cô gái nhỏ một lớn một nhỏ đều đội khăn trùm đầu màu trắng, đeo khăn quàng cổ màu trắng, trông rất sạch sẽ xinh đẹp trong sáng.
“Cô bé, cơm trộn này là gì?”
Có người cảm thấy hứng thú đi tới.
Tô Vi Vi lập tức mở mấy cái thùng đồ ăn trên xe ra, cầm một phần cơm lớn đựng trong hộp cơm dùng một lần.
“Chú, cái gọi là cơm trộn chính là phủ đồ ăn chú thích lên trên cơm, cơm có đủ, món ăn tự chọn, chúng con còn tặng kèm rau cải tươi, rau xào ở đây đều là tự nhà con làm, thịt thoải mái đầy đủ, đảm bảo vừa thuận tiện vừa ăn ngon.”
Những người đi qua nhìn vào những thùng đồ ăn mà Tô Vi Vi đã mở.
Thịt bằm tiêu xanh, cà chua xào trứng với thịt heo, thịt băm hương cá, thịt lợn rang cháy cạnh……
Quả nhiên đúng như lời cô gái nhỏ này nói, rất nhiều thịt, màu sắc khá ngon, mùi rất hấp dẫn.
“Được, tôi thử xem sao, xem cơm trộn có ngon như cô nói không, cho tôi một phần thịt lợn rang cháy cạnh.”
Chàng trai đưa 3 đồng, Tô Vi Vi cười tủm tỉm nhận lấy, bên kia, Tô Mạn Mạn đã đổ một muỗng thịt lợn rang cháy cạnh lớn lên cơm, lại bỏ thêm không ít cải thìa cùng một ít dưa muối.
Chàng trai nhận cơm trộn không rời đi, trực tiếp bẻ đũa bắt đầu ăn.
Nuốt một miếng thịt lợn rang cháy cạnh vào miệng, hai mắt chàng trai sáng lên.
“Ngon quá! Tay nghề nấu ăn của cô gái nhỏ này thật tốt!”
Cơm trộn này vừa có cơm vừa có đồ ăn, lượng nhiều đảm bảo ăn no, tính ra, tiết kiệm hơn rất nhiều so với hộp mì ăn liền bên cạnh
Tô Vi Vi đắc ý, tay nghề nấu ăn của chị gái cô tất nhiên là tốt rồi.
Có chàng trai mở hàng, công việc bán cơm trộn của hai người Tô Vi Vi nhanh chóng phát đạt.
Tô Vi Vi thu tiền duy trì trật tự, Tô Mạn Mạn phụ trách đóng gói đồ ăn, hai chị em phân công làm việc, khá ăn ý.
Chẳng mấy chốc, tất cả đồ ăn do hai người mang đến đã bán hết, vẻ mặt người đến sau không mua được lộ vẻ tiếc nuối.
“Chúng tôi cảm nhận được sự nhiệt tình của các anh chị, hai chị em tôi hôm nay lần đầu tiên đến đây nên chưa chuẩn bị được đầy đủ, để mọi người đợi thật ngại quá, ngày mai chắc chắn chúng tôi sẽ chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn, để mọi người đều có đủ cơm ăn!”