Chương 9: Có Mưu Tính 2

Thiệu Lăng và cha mẹ cảm tình không tốt.

Chuyện nhà bọn họ có thể viết thành một quyển sổ nợ rối mù.

Thiệu Lăng có bốn anh chị em, hắn xếp thứ hai phía trên có một anh trai, phía dưới có một em trai và một em gái.

Địa vị của hắn nửa vời cao không tới thấp không xong, chưa được ba tháng đã bị ôm tới nông thôn ở cùng ông bà nội. Cha mẹ hắn lấy cớ nhà nhiều con, một phân tiền phí nuôi dưỡng cũng không cấp nên Thiệu Lăng cùng ông bà nội sống rất khó khăn. Khi học tiểu học hắn đã biết nhặt dây điện, bìa cứng, kem đánh răng,... để bán kiếm tiền.

Con trai ruột không đưa một xu tiền nuôi dưỡng, cha ruột cũng không đưa một phân tiền cấp dưỡng.

Điều này khiến ông bà của Thiệu Lăng rất thương tâm, khi ông bà qua đời cũng chỉ có Thiệu Lăng ở bên cạnh. Tình cảm của Thiệu Lăng và ông bà rất sâu đậm bởi vì vậy càng không thể tha thứ cho cha mẹ vì chuyện này, mối quan hệ với cha mẹ lạnh như băng. Đây cũng là lý do vợ chồng họ thà gửi con về ông bà ngoại chứ không muốn gửi cho cha mẹ Thiệu Lăng. So sánh thì cha mẹ của Thiệu Lăng lại càng không đáng tin cậy.

Lê Thư Hân biết tối nay toàn gia bên kia sẽ thu được tin tức. Tuy bọn họ không thường quay về thôn, nhưng luôn có người không chịu được khi thấy người khác sống tốt, miệng tiện truyền lời đến bên đó. Sáng sớm ngày mai người bên nhà cũ sẽ đến.

Cô bật cười nói:" Bọn họ khả năng không đợi được đến ngày kia nói không chừng chúng ta còn chưa có bắt đầu thì người đã đến nơi."

Thiệu Lăng suy nghĩ một chút, đúng thật là chuyện này đích xác có thể, hắn xuy một tiếng nói bằng giọng chế nhạo:" Vô sự bất đăng tam bảo điển."

"Ai nha." Hai vợ chồng đang trò chuyện thì nghe thấy con trai nằm trong nôi rầm rì, Lê Thư Hân nhanh chóng đứng dậy quả nhiên nhóc con đang vặn vẹo người, Lê Thư Hân vội ôm lấy cu cậu đi “xả nước” cũng không quay đầu lại kêu Thiệu Lăng: "Anh pha sữa bột cho con nhé."

Hai vợ chồng họ bên người không có ai hỗ trợ, mặc kệ chuyện gì đều là hai người hợp lực. Thiệu Lăng xe nhẹ đường quen dễ dàng pha sữa cho con, sau khi nhóc con tiểu xong trở về liền ôm bình sữa nằm ở trên giường nhỏ uống từng ngụm từng ngụm không một lát liền uống hết. Tiểu gia hỏa uống xong rồi cũng không nháo người, nắm chặt nắm tay nhỏ cho vào miệng, mí mắt chậm rãi nhắm lại .

Lê Thư Hân nhẹ nhàng vỗ vỗ, tiểu tử kia rất nhanh liền ngủ vù vù.

Thiệu Lăng nằm trên giường ngủ gà ngủ gật nói: "Ngủ đi."

……



……

……

"Thùng thùng, thùng thùng thùng!"

Sáng sớm, tiếng gõ cửa vang lên từng hồi quấy rầy giấc mộng của người ta, Thiệu Lăng hùng hùng hổ hổ đi dép lê ra mở cửa, hai đầu lông mày nhăn lại có thể kẹp chết ruồi: "Trời sập rồi à? Mới sáng sớm đã tới đây phá cửa. Ai mà không có đạo đức như vậy. "

Giọng hắn lớn, đứng ngoài cửa nghe được nhất thanh nhị sở.

Cửa mở ra, wow, thật sự đứng ngoài cửa đầy đủ không thiếu một ai. Cha mẹ Thiệu, anh trai cả, em ba còn có em gái út.

" A, ngọn gió nào thổi mấy người tới đây vậy?"

Cha của Thiệu Lăng tên là Thiệu Quốc Uy. Năm đó mới tốt nghiệp năm đầu tiên đã được điều đi làm giáo viên cho một trường trung học trong quận, thói quen nghề nghiệp hơn nữa từ nhỏ được cưng chiều, lớn lên lại một đường trôi chảy, hắn tự cho mình rất cao, ở nhà đều là nói một không nói hai.

Hắn điển hình cho loại người tự coi mình là nhất gia chi chủ, mấy đứa con trong nhà không ai không sợ hắn.

Tất nhiên trừ bỏ đứa con thứ hai hắn không nuôi dưỡng này.

"Trong thôn sắp di dời, chúng ta đương nhiên phải trở về. Đây tóm lại là gia nghiệp tổ tiên do ông bà nội ngươi..."

Còn chưa nói xong, đã bị Thiệu Lăng đánh gãy: "Sản nghiệp tổ tiên cùng cha có quan hệ gì? Cha muốn tôi cho người lấy di chúc đã được công chứng ra xem lại thuận tiện tìm trưởng thôn lại đây sao?”

Thiệu Quốc Uy nháy mắt nghẹn lại không nói được nữa, trong lòng thầm hận cha mẹ đem sự tình làm quá quyết tuyệt không cho hắn một phân cơ hội!