Lão thư ký: “Ta nhớ rõ, lúc trước trồng cây táo tàu này là chủ ý của vợ cháu đúng không?”
Ông ấy nhớ lúc trước Thiệu Lăng muốn nhận thầu khu chăn nuôi, công việc quá mức bận rộn nên không có thời gian chăm sóc đất vườn, nhưng sân vườn cũng không bỏ được, rối rắm mãi không lựa chọn được.
Cuối cùng Lê Thư Hân là người quyết định trồng cây táo tàu, cây táo tàu không cần người chăm sóc, đỡ vất vả. Vốn dĩ cô muốn giúp cho người đàn ông của mình không phải mệt mỏi, nhưng không ngờ chỉ ngẫu nhiên được lợi.
Thiệu Lăng nghĩ lại, thật đúng là như vậy.
Từ khi bắt đầu có chuyện di dời, mỗi chủ ý của vợ hắn đều đúng, hắn gật đầu tán thành, nói: “Vợ của cháu đương nhiên là tốt nhất.”
Một đám người hiểu ý bật cười.
“ Lại tốt cho ngươi khoe khoang.”
Thiệu Lăng vẻ mặt nghiêm túc: “Tại sao lại là khoe khoang? Vợ của tôi đương nhiên là tốt nhất, người khác không thể so sánh."
Hắn nhìn về phía Lê Thư Hân, Lê Thư Hân đẩy xe đẩy quay sang nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, Thiệu Lăng nói tiếp: “Vợ tôi hiền huệ đảm đang, xinh đẹp đáng yêu, thông minh, cô ấy cũng dịu dàng và thông minh……”
Lời nói dễ nghe không cần tiền, tuôn ra ào ào.
Lê Thư Hân sắc mặt ửng hồng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Thiệu Lăng: “Vợ à, em đừng ngượng ngùng, anh nói thật, không có gì phải ngượng ngùng……”
Trưởng thôn: “Khụ khụ, tiếp tục đi……”
Không nghe được nữa.
Người trẻ tuổi bây giờ, buồn nôn muốn chết.
Vừa rồi ở trong sân đo đạc, người trong thôn không vào cửa, nhưng là lúc này đi ra ngoài thì không thể ngăn cản được, mọi người đứng cách đó không xa đều nghe thấy, thật sự là ê cả răng.
Thiệu Lăng người này, chính là thê nô đúng nghĩa.
Nhưng mà, Thiệu Lăng khoác lác thế nào bọn họ mặc kệ, bọn họ chỉ biết cây anh đào và cây táo đáng giá. Một số người tinh ý đoán ra ngay, dự định sẽ trồng thêm những cây này.
Thiệu Lăng nửa đùa nửa thật nói: “Chúng tôi là nhà đầu tiên đăng ký, muốn trồng thêm cũng không có cơ hội nữa rồi.”
“Trồng thêm không được tính.”
Thiệu Lăng nhướng mày, không biết tin hay là không tin, nhưng hắn vẫn ký tên vào sổ đăng ký.
Ban tổ chức cũng không ngờ hắn thống khoái như vậy, dựng ngón tay cái khen hắn “phóng khoáng”, bọn họ làm việc ở đây cũng đã thấy nhiều trường hợp di dời, nhưng những nhà không gây sự lại nhanh nhẹn như nhà Thiệu Lăng thì thật sự không nhiều lắm.
Tuy nói người của ban di dời đều cảm thấy Thiệu Lăng rất phóng khoáng, nhưng thật ra người trong thôn đều ở trong lòng mắng Thiệu Lăng là một thằng nhóc ngu ngốc.
Ký nhanh như vậy, không phải thằng đại ngốc thì là gì?
Nhưng cũng có người có thể hiểu được, như là Thiệu Bằng, người đã từng ở sau lưng câu ra câu vào nói Thiệu Lăng, hắn ta có thể hiểu vì sao Thiệu Lăng nguyện ý đăng ký đầu tiên.
Hắn ta từ bờ biển trở về cũng trực tiếp trở thành người thứ hai đăng ký
Đêm qua trong khu chăn nuôi của Thiệu Lăng thiếu chút nữa xảy ra chuyện, lập tức làm cho bọn hắn cảnh giác.
Họ đều là những người được đền bù nhiều tiền, chắc chắn rất dễ bị nhòm ngó. Thay vì dây dưa chuyện ba quả dưa hai quả táo cọ tới cọ lui, tốt hơn hết hãy hoàn thành mọi việc nhanh chóng. Ít nhất sẽ an toàn.
Thiệu Lăng vừa mới ký tên xong, Thiệu Bằng cũng bắt đầu hành động.
Thiệu Lăng nhướng mày, không hỏi nhiều, trực tiếp về nhà.