Chương 47: Chim Gõ Kiến 2

Hắn cúi đầu lại mổ thêm hai cái rồi nói: “ Vợ ann thật thông minh, thật thông minh, thật thông minh!”

Lê Thư Hân né tránh hắn mổ đến, than thở: "Anh là chim gõ kiến à? Đừng mổ nữa, bôi hết nước miếng ra mặt em."

Thiệu Lăng đúng lý hợp tình: “Em đã bao giờ nhìn thấy một chú chim gõ kiến đẹp trai như vậy chưa?"

Lê Thư Hân ọe một tiếng, im lặng che mặt hắn.

Nhìn da mặt dày của người này xem.

Thiệu Lăng kéo tay cô ra, cười nói: “Được rồi, không làm phiền em nữa, em đi tìm giấy tờ đi, anh đi đón người, chắc là người cũng sắp tới rồi.”

Vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài, Lê Thư Hân và Thiệu Lăng lập tức đứng lên, trưởng thôn đã sớm đưa người tới, không chỉ có người của ban tổ chức di dời, mà còn có một số cán bộ thôn trong thôn, ngay cả ông bí thư già lâu ngày không tham gia công việc của thôn cũng ở trong đó.

Những người khác bị thôn trưởng ngăn lại ở bên ngoài dựa vào cửa nhìn vào, có người còn khoa trương hơn, thậm chí còn trèo lên tường để nhìn tình hình trong sân. Cũng không còn cách nào, ai bảo thôn không cho họ vào đâu?

Chỉ có thể làm điều này.

Nhóm người đông như vậy cùng nhau tiến vào sân, mặc dù sân lớn, nhưng cũng có vẻ có chút chật trội, Thiệu Lăng đi ra chào hỏi, nói: “Mọi người tới rồi, vào đi, vào uống chút nước."

“Không cần không cần, chúng ta bắt đầu luôn đi.”

Chủ nhiệm ban di dời có vài phần kiêu ngạo, bởi vì sáng sớm cọ tới cọ lui, thái độ của hắn có chút không tốt, nhưng cũng không quá mức, dù sao vừa rồi hắn cũng ở đó, hiểu được gia đình này đã giúp giải quyết nan đề. Bằng không cũng không thể bắt đầu từ bà già lăn lộn càn quấy kia được.

"Gia đình cậu là……” Hắn nhìn về phía Thiệu Lăng, nhận ra, nói: “Cậu là Thiệu Lăng đúng không.”

Lúc trước khu chăn nuôi bên bờ biển được di dời, Thiệu Lăng cũng là người ký tên sớm.



“Chủ nhiệm, ngài tốt.” Thiệu Lăng cũng nhiệt tình, vội vàng bỏ điếu thuốc ra.

"Cậu còn có nhà ở đây?"

Thiệu Lăng: “Tôi là người địa phương, tất nhiên sẽ có nhà ở đây.”

Nhân viên thống kê ngay lập tức lấy ra hồ sơ đăng ký của dân làng và nói: “Thiệu Lăng, Lê Thư Hân, Thiệu Giai Hi. Bọn họ là một nhà ba người. Tất cả diện tích gồm có một dãy phòng ở, phòng ốc 180 mét vuông, sân vườn diện tích 290 mét vuông; mặt khác, còn có……”

Số tài sản này không ít, trong ban tổ chức cũng có vài người di dời lần này, bây giờ nghe nhân viên thống kê ra, người của ban tổ chức ghen ghét đến líu lưỡi.

Chủ nhiệm ban di dời cảm khái: “Nhà cậu cũng thật là không ít.”

Thiệu Lăng cười nói: “Gia đình tôi cũng là may mắn.”

Sau khi kiểm tra số liệu ở đây, họ bắt đầu kiểm tra sổ hộ khẩu và giấy chứng nhận bất động sản, tất cả những phòng ốc của Thiệu Lăng đều có giấy chứng nhận chủ quyền, không có gì cần bàn cãi, mọi việc tiến triển tương đối thuận lợi. Sau khi kiểm tra các giấy tờ liên quan, các nhân viên bắt đầu tiến hành đo đạc.

“Sân vườn nhà anh cũng không nhỏ, có giấy chứng nhận đất sử dụng không?”

Thiệu Lăng: “Có.”

“Anh đi lấy giấy tờ ra, những thứ này đều phải được đăng ký.”

Mặc dù đó là sân riêng của mình, nhưng rốt cuộc là có sự khác biệt giữa việc có giấy chứng nhận và không có.

Nói đến đây, điều bất cập nhất của việc di dời là bề ngoài của phòng ở, mặc kệ là một ngôi nhà trang được hoàng tốt hay là lung lay sắp đổ, thì tiền bồi thường đều như nhau. Di dời không xem cái này, chủ yếu phụ thuộc vào diện tích đất được cấp giấy chứng nhận. Cho nên nhà của Thiệu Lăng được xem như một hộ tiêu chuẩn.